Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 4: Vào Vương Phủ



Edit: August97

Quản gia gấp gáp vội vàng chạy tới, hình như là có việc gấp.

"Chuyện gì?"

"Vương Gia tới, đang ở Đại đường cùng lão gia."

Vãn Thanh cau mày, bước chân vẫn không nhanh không chậm. Sau thời gian chừng một nén hương (15 phút) liền nhìn thấy Dịch vương tàn bạo trong truyền thuyết.

Ba ngàn tóc đen được vòng lại sau lưng bằng một chiếc trâm gỗ, gò má lăng giác như điêu khắc song lại không mất dịu dàng. Toàn thân hắc y làm nổi bật lên vóc người cao lớn của hắn, mày kiếm mắt sáng, mũi dọc dừa, sắc môi tự nhiên. Chỉ là mi tâm nhíu lại, dù nói chuyện cùng Mộc Thiên Hải cũng không hề giãn ra.

Vãn Thanh đứng đó một lúc cho đến khi Mộc Thiên Hải nhìn thấy mình mới đi đến trước mặt hai người, Phong Huyền Dịch lạnh nhạt liếc nhìn nàng, chân mày càng nhíu sâu hơn.

Quả thực là mỹ nam tử, song lại quá cao ngạo, trong lòng Vãn Thanh khinh thường, nhưng vẫn cung kính thi lễ.

"Thanh nhi, Vương Gia tới đón con vào phủ."

Giọng nói Mộc Thiên Hải lộ ra mấy phần an ủi, Phong Huyền Dịch đã đến chứng tỏ hắn kính sợ Thái hậu.

"Bây giờ?"

"Ngươi không không muốn đi cùng Bổn vương?"

Có lẽ nghe thấy giọng điệu miễn cưỡng của Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch không vui nói, giọng nam trầm thấp khiến người ta hoảng hốt.

"Không dám, chẳng qua ta cảm thấy có chút vội vàng, đồ đạc cũng chưa thu thập."

"Có cái gì để thu thập, những thứ ngươi cần vương phủ đều có."

Phong Huyền Dịch vẫn chau mày, giọng nói không có chút nhiệt độ.

Mộc Thiên Hải cũng biết hắn không tình nguyện, chỉ có thể lúng túng đứng ra hoà giải.

"Thanh nhi, ta phân phó nha hoàn giúp con thu dọn đồ đạc, con ở đây trò chuyện với Vương Gia, buổi trưa lưu lại ăn cơm, đến tối lại cùng Vương Gia về phủ."

Không đợi hai người trả lời, Mộc Thiên Hải đã xoay người rời đi.

Vãn Thanh nhìn nam nhân kiêu ngạo kia, không có một chút hảo cảm, tựa lưng vào ghế, ngồi xuống không nhìn hắn nữa.

Phong Huyền Dịch cũng thế. Mặc dù hai người ngồi đối diện, khoảng cách rất gần nhưng ai cũng không nguyện ý nhìn đối phương, nói một câu cũng cảm thấy nhục nhã bản thân.

"Bổn vương khát."

Yên lặng hồi lâu, rốt cuộc Phong Huyền Dịch vẫn phải mở miệng.

Trên bàn trà nơi hai người ngồi đều có bình trà, nghĩ rằng có thể sai khiến Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch cũng không tự mình động thủ.

"Ngươi không có tay?"

Giọng điệu Vãn Thanh hết sức không tốt, ấn tượng với hắn vốn đã xấu, nhưng không ngờ hắn còn tự đại như vậy.

Phong Huyền Dịch ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, trong mắt hơn mấy phần khinh thường,

"Ngươi không phải là vương phi Bổn vương sao? Một ly trà cũng không rót được cho Bổn vương?"

"Bưng trà rót nước là việc của người hầu, ta làm việc của người hầu chẳng phải sẽ làm xấu mặt Vương gia sao?"

Vãn Thanh nhíu mày nhìn Phong Huyền Dịch, ánh mắt cũng không tốt.

Phong Huyền Dịch tức đến nghẹn lời, dù sắc mặt đen đến dọa người nhưng vẫn tự mình rót trà.

Nhìn nhau chẳng nói gì, hai người trầm mặc hồi lâu, Mộc Thiên Hải mới trở lại, theo cạnh là Hạ Uyển Dung.

Mắt Hạ Uyển Dung đã đầy nước, Mộc Thiên Hải vội cùng Phong Huyền Dịch đến hoa viên, nói là để lại không gian riêng cho hai mẫu tử Hạ Uyển Dung cùng Vãn Thanh.

Cạnh Hạ Uyển Dung một buổi sáng, nội dung cũng chỉ xoay quanh việc dặn dò Vãn Thanh phải tuân theo nữ tắc, tam tòng tứ đức(1), cũng như chuyện phải săn sóc trượng phu ra sao.

(1) Tam tòng tứ đức: Là những quy định mang tính nghĩa vụ đối với phụ nữ phương Đông xuất phát từ các quan niệm của Nho giáo.

Tam tòng:

• Tại gia tòng phụ (在家從父)[1]: người phụ nữ khi còn ở nhà phải nghe theo cha.

• Xuất giá tòng phu (出嫁從夫)[2]: lúc lấy chồng phải nghe theo chồng.

• Phu tử tòng tử (夫死從子): nếu chồng qua đời phải theo con trai.

Quy định tam tòng khiến người phụ nữ khi xuất giá lấy chồng thì hoàn cảnh tốt hay xấu thế nào cũng đã trở thành người nhà chồng, chứ không được nương nhờ ai nữa[3].

Tuy nhiên vào giai đoạn sơ khai "Tam tòng" chỉ dùng để định vị trí của người phụ nữ trong gia đình khi làm nghi lễ. Khi ở nhà thì đứng sau lưng cha, lấy chồng đứng sau lưng chồng, chồng chết đứng sau lưng con

Tứ đức:

• Công: nữ công, gia chánh phải khéo léo. Tuy nhiên các nghề với phụ nữ ngày xưa chủ yếu chỉ là may, vá, thêu, dệt, bếp núc, buôn bán, với người phụ nữ giỏi thì có thêm cầm kỳ thi họa.

• Dung: dáng người đàn bà phải hòa nhã, gọn gàng, biết tôn trọng hình thức bản thân

• Ngôn: lời ăn tiếng nói khoan thai, dịu dàng, mềm mỏng

• Hạnh: Tính nết hiền thảo, trong nhà thì nết na, kính trên nhường dưới, chiều chồng thương con, ăn ở tốt với anh em họ nhà chồng. Ra ngoài thì nhu mì chín chắn, không hợm hĩnh, cay nghiệt[5].

Buổi trưa, Mộc gia sắp xếp bữa tiệc, Mộc Vân Hạc cùng Mộ Chiết Lan đều hiện diện.

Nhưng Phong Huyền Dịch cũng không coi trọng mặt mũi Mộc Thiên Hải, vốn là buổi tối mới đi, nhưng vừa ăn cơm trưa xong, hắn liền nói trong phủ còn có việc nên phải đi ngay, nói là để Vãn Thanh quen thuộc với cảnh quan trong Vương phủ.

Dĩ nhiên Mộc Thiên Hải không cự tuyệt hay hoài nghi lời hắn. Ngay sau đó triệu tập toàn bộ người làm trong phủ đồng loạt tới đại môn đưa tiễn Vãn Thanh. Hạ Uyển Dung nhìn xe ngựa xa xa mà rơi nước mắt.

Trong lòng Vãn Thanh không rõ là tư vị gì, ở hiện đại nàng là một cô nhi chưa từng biết đến tình thương của cha mẹ, đột nhiên được quan tâm như vậy khiến nàng ít nhiều xúc động, nhận thấy hốc mắt ướt át, Vãn Thanh vội xoay mặt tránh ánh mắt Phong Huyền Dịch.

Xe ngựa chòng chành lắc lư hồi lâu, hai người không ai nói một câu.

Đến Dịch vương phủ, Phong Huyền Dịch nhảy xuống xe ngựa, coi như lễ độ đưa tay về phía nàng.

Vãn Thanh nghĩ rằng hắn muốn đỡ nàng xuống xe, liền đưa tay tới, chỉ thấy hắn ghét bỏ hất tay ra, suýt nữa làm nàng té ngã.

"Ngươi!"

"Bổn vương muốn ngươi đem bọc quần áo đưa tới, ai khiến ngươi duỗi người tới!"

Phong Huyền Dịch khinh miệt nhìn Vãn Thanh, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười ác ma.

Trong lòng Vãn Thanh Tâm hết sức tức giận, bỗng đứng lên cười một tiếng,

"Thì ra là như vậy."

Nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa lần nữa, Vãn Thanh tinh mắt đem một bọc quần áo chứa gương đồng cùng các loại đồ trang sức mang ra, rút một cây trâm trên đầu cắm vào trong bao quần áo, nhắm ngay vị trí Phong Huyền Dịch mà ném thẳng tới.

Phong Huyền Dịch hả hê đưa tay nhận, vừa hay đụng phải chỗ sắc nhọn của cây trâm, đau đến quát to một tiếng.

"Ngươi dám ám toán Bổn vương!"

"Ngươi là tướng công của ta, ta làm **** với tướng công chẳng lẽ là phạm pháp?"

(Ám toán = âm; làm **** = XXOO = âm. Ở đây Vãn Thanh chơi chữ: đồng âm.)

Cặp mắt Phong Huyền Dịch phóng hỏa, trừng mắt nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, đem cây trâm cắm về. Chuyển tay hướng Vãn Thanh ném nhanh tới, Vãn Thanh không chút hoang mang nhấc chân giẫm lên bọc quần áo, cười nhặt lên.

"Mấy thứ này đều là đồ cưới của ta, tướng công chớ nổi giận, không nên cùng một tiểu nữ tử như ta so đo."

"Vương Gia."

Thị vệ gác cửa thấy chủ nhân trở lại, vội vàng chạy tới. Vãn Thanh ném bọc quần áo trong tay về phía y, thị vệ tiếp được, trong mắt một mảnh mê mang.

"Đây là vương phi, giúp nàng đem mấy thứ kia đưa đến Đông viện đi."

Phong Huyền Dịch phất tay áo, một mình bước vào vương phủ, không nhìn Vãn Thanh cùng người hầu ở phía sau.

Thị vệ ân cần chạy đến bên cạnh Vãn Thanh, nhanh nhẹn đem mấy thứ kia mang vào.

Theo thị vệ trong phủ vòng vo hồi lâu rốt cuộc đến Đông viện kia.

Vãn Thanh là người không sợ người lạ, nên khi nhìn thấy nha hoàn, người làm trong phủ, nàng đều thân thiết chào hỏi, gọi là càng gặp càng quen.

Đông viện rất lớn, bên cạnh còn có một gian phòng đặc biệt để của hồi môn cùng phòng ở cho nha hoàn. Trong sân trồng một mảng hoa rộng lớn không biết tên, bên trái có một rừng trúc, trước mặt rừng trúc còn có một ao sen, một vài con vịt vẫy vẫy cánh kêu oác oác.

Coi như một nơi thanh tĩnh, vị trí cũng không tệ, bọn hạ nhân đặt đồ xuống liền ai đi đường nấy, chỉ để lại nha hoàn hồi môn Bảo Cầm Vãn Thanh mang tới ở trong phòng dọn dẹp.

Ra khỏi gian phòng, Vãn Thanh nhìn bên ngoài một chút, không khí trong lành làm người ta hết sức thoải mái.

"Vương phi."

Không nghe thấy tiếng bước chân, Vãn Thanh sợ hết hồn, vừa quay đầu lại đã bắt gặp gương mặt tuấn tú phóng đại hướng tới phía nàng.

Dưới hàng lông mi đen dày là cặp mắt trong suốt dễ nhìn, liếc mắt nhìn qua, hấp dẫn người nhất là cặp mắt kia, sạch sẽ không dính bụi trần, sống mũi cao, môi hơi mím thanh tú. Da thịt trắng nõn nhẵn nhụi đến mức Vãn Thanh cũng có chút mặc cảm.

Gió nhẹ thổi qua, làm bay tóc đen như mặc ngọc cùng ống tay rộng của hắn. Cẩm bào tơ tằm trắng thượng hạng, mặc trên người hắn toát lên vẻ phiêu dật bất phàm.

"Vương phi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.