Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 13: Sư phụ phúc hắc



Edit: August97

"Thôi! Nếu để nàng ta đi theo, vậy ta liền một mình rời đi, ngươi tiếp tục ở đây làm Đại tiểu thư của ngươi đi!"

Dung Chỉ nổi giận, đưa tay nhấc cổ áo Vãn Thanh vứt nàng ra ngoài, Vãn Thanh đứng ở ngoài cửa, Bảo Cầm vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, nàng mất tự nhiên cười cười, Vãn Thanh đi tới phía Bảo Cầm.

"Bảo Cầm, em đã theo ta được bao lâu."

"Tiểu thư, đã mười hai năm rồi, Bảo Cầm bốn tuổi đã vào Mộc phủ phục vụ cho tiểu thư." Bảo Cầm ứng đối hết sức khéo léo, ánh sáng buổi sớm mai yếu ớt lên khuôn mặt, có thể thấy rõ ràng nét ửng hồng.

"Chuyến đi xa nhà lần này, Bảo Cầm có nguyện ý theo ta không?"

"Lão gia đã nói, từ khi được mua vào Mộc phủ, Bảo Cầm chính là người của tiểu thư, tiểu thư an bài như thế nào, khổ cực ra sao Bảo Cầm cũng không sợ."

Vãn Thanh nghe lời của nàng ngược lại hết sức cảm động, nha đầu tốt như vậy quả thật có phần không đành lòng để nàng lại chỗ này, nhưng vừa nghĩ lời nói của Dung Chỉ, nếu mang theo nàng, sợ rằng hắn sẽ ăn sống mất.

"Nếu tiểu thư muốn ngươi lưu lại nơi này?" Vãn Thanh cười híp mắt, vẻ mặt hết sức hòa ái, Bảo Cầm vừa nghe lời của nàng..., kinh sợ quỳ xuống.

"Sao vậy? Mau dậy đi!"

"Tiểu thư! Tiểu thư ghét bỏ Bảo Cầm chân tay vụng về sao? Tiểu thư chớ đuổi nô tì đi, nô tì sẽ sửa đổi, nô tì sẽ sửa đổi." Bảo Cầm nghẹn ngào nức nở, trong ánh mắt nàng nhìn kỹ thậm chí còn có nước mắt.

"Không phải, em đứng lên trước đi!" Vãn Thanh không biết lời này sẽ làm Bảo Cầm sợ hãi như thế, trong lòng cũng bi thương số mạng của kẻ phận dưới thời cổ đại."Đứng lên!"

Bảo Cầm bị Vãn Thanh vừa lôi vừa kéo lên, khuôn mặt non nớt vẫn đầy sợ hãi, co người nhìn Vãn Thanh.

"Ta muốn nói lần này ta ra ngoài không tiện đem theo em, phụ mẫu đã lớn tuổi, ta muốn em lưu lại đây chăm sóc mẫu thân, em nghĩ đi đâu vậy, đã nhiều năm như vậy ta không hiểu em sao?"

Bảo Cầm ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn nhăn nhó như cũ, "Nhưng lão gia để nô tì đi theo tiểu thư."

"Ta có thể nói với phụ thân, chỉ cần em nguyện ý lưu lại là được, em còn có ngưởi thân nào không?"

"Lúc bốn tuổi đều chết hết, chỉ còn một biểu ca bà con xa."

"Sau nhiều năm như vậy, hắn có tới đi tìm em hay không? Em nghĩ muốn trở về tìm hắn hay không?"

"Thỉnh thoảng sẽ viết thư cho nô tì, tiểu thư, người muốn nô tì về nhà sao?" Ánh mắt Bảo Cầm không nhìn ra được là buồn bã hay là mong đợi.

"Em muốn trở về sao? Ta thấy tuổi em cũng không còn nhỏ, không bằng trở về tìm một nhà chồng tốt, như thế nào?"

"Tiểu thư nói xem, Bảo Cầm từ bốn tuổi đã là người của tiểu thư, nào có trở về đạo lý nữa." Bảo Cầm tuy khấu đầu nói như vậy, nhưng trên mặt lại ửng đỏ.

Vãn Thanh vừa thấy nàng như vậy liền biết có hy vọng, nhưng hiện tại cũng chưa tìm được người có thể dựa vào, nếu cứ như vậy gả Bảo Cầm rồi, trong lòng nàng cũng sẽ thẹn.

"Nếu mệt mỏi hãy đi về ngủ trước một lát, mấy ngày nữa ta mới đi, không vội." Đưa tay vỗ vỗ lưng Bảo Cầm, Bảo Cầm ngược lại gật đầu đáp ứng, tiếp tục thu thập.

Thấy nàng không làm theo, Vãn Thanh cũng không gọi nữa, nhảy ra từ cửa sổ rồi chạy đến sát vách gian phòng Dung Chỉ, vừa lúc cửa sổ phòng Dung Chỉ mở, độ cao vừa đủ, lúc bò vào từ cửa sổ hắn đang ngồi cạnh bàn hờn dỗi, thấy bóng dáng Vãn Thanh, liếc nhìn qua lại quay người sang, Vãn Thanh đang muốn gọi hắn, hắn đã quay người lại, ném tới một thẻ trúc, đập vào tay nàng, Vãn Thanh bị đau nắm không vững, bàn tay níu lấy cửa sổ rơi xuống, cả người cũng té xuống.

Nặng nề rơi xuống đất, đau đớn từ dưới mông truyền đến, Vãn Thanh nhíu mày, im hơi lặng tiếng lâu như vậy, cũng sắp chống đỡ không nổi, định đứng lên nhấc chân trở về phòng thì thật không có mặt mũi, bò vào trong phòng hắn xem xét thì hắn lại chẳng nể mặt nàng.

Trong lòng đấu tranh, phải làm như thế nào, lòng tự ái của Dung Chỉ rất mạnh, mỗi lần đều chà đạp nàng dưới chân, mặc dù da mặt nàng đủ dày, nhưng nhiều lần luôn bị đánh đến không thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nàng cũng không nhịn được tính khí của người nào đó.

Sắc trời vẫn còn chưa có sáng, Vãn Thanh cũng lười suy nghĩ nhiều, coi như mình có việc cầu người, trên thế giới cũng không chỉ có một sư phụ là hắn, nếu là thật sự không để ý đến nàng, vậy thì cứ đi đi, lần đầu có ý tưởng như vậy, Vãn Thanh cũng sợ hết hồn, nhưng dù giận dỗi vẫn vể phòng nằm trên giường rất nhanh ngủ thiếp đi.

Vãn Thanh ngủ không bao lâu, Dung Chỉ đã ngồi không yên, liếc mắt nhìn cửa sổ trống rỗng, cảm giác trong lòng có phần trống trải, đứng dậy nhảy ra cửa sổ, cẩn thận núp ở ngoài cửa nhìn Vãn Thanh, lại thấy nàng đã an tường nằm ngủ trên giường, trên cổ tay trắng nõn còn có vết đỏ.

Trong mắt hiện mấy phần áy náy, nhảy vào cửa sổ cẩn thận thoa dược thủy cho nàng, quan sát tư thế ngủ của nàng lúc lâu mới cẩn thận đứng dậy rời đi.

Ngày hôm sau Vãn Thanh đang nằm trong chăn thì bị Bảo Cầm gọi dậy. Hạ Uyển Dung sáng sớm đã tới tìm nàng, sai hạ nhân bưng tới rất nhiều canh ngọt cùng điểm tâm, thấy Vãn Thanh muốn thức dậy thì đưa tay đỡ nàng.

"Thanh Nhi, ta nghe Bảo Cầm nói, mấy ngày sau con thật sự phải rời đi sao?"

"Đúng vậy, nhớ phụ mẫu, chưa từng ra khỏi cửa, nên muốn ở lại thêm ba ngày nữa."

"Mẫu thân cũng không bỏ được con!" Hạ Uyển Dung bưng qua một chén sứ men xanh đưa cho Vãn Thanh, nhìn nàng còn chưa mặc xong y phục, cười cười, "Nhìn xem, ta thật sự đã già rồi, Thanh Nhi đứng dậy uống canh đi, mẫu thân nghe Bảo Cầm nói về sau vô cùng vui vẻ, mấy ngày nay hảo hảo bồi mẫu thân đi, từ khi con từ vương phủ trở lại, còn chưa hàn huyen với mẫu thân đâu đấy."

Sắc mặt Hạ Uyển Dung so với hôm qua thì khá hơn nhiều, ăn mặc cũng hết sức dịu dàng, một thân y phục phu nhân màu rám nắng hết sức có khí chất.

Phất tay sai hạ nhân lui, tự mình mặc y phục cho Vãn Thanh.

Tuy có phần không tự tại, nhưng vẫn là vì nàng, mặc dù kỳ quái thứ thuốc thoa lên vết đỏ trên tay nhưng Vãn Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi tán gẫu với Hạ Uyển Dung theo thói quen nhìn cửa phòng Dung Chỉ một chút, vẫn đóng chặt như cũ, cho có lẽ hắn đã đi ra ngoài bồi Mộc phụ, nghĩ lại, giống như hôm nay nàng không có chuyện gì để làm.

Cũng không biết hắn có biết hay không, cả ngày Vãn Thanh cũng đứng ngồi không yên, dưới tầm mắt của Hạ Uyển Dung cũng không tiện trắng trợn đi tìm hắn, Mộc Thiên Hải có đi qua viện Vãn Thanh, bên cạnh rõ ràng không có bóng dáng của Dung Chỉ, thấy như vậy thì trong lòng càng nóng nảy hơn.

Khó khăn đợi đến khi Hạ Uyển Dung rời đi để chuẩn bị cơm trưa, Vãn Thanh muốn đi vào gọi hắn, lại nhớ tới chuyện hôm qua nên chỉ biết xụ mặt đứng yên.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn trộm đạo trèo lên cửa sổ, lộ ra nửa cái đầu nhìn vào bên trong, một bóng dáng đỏ rực đang ưu nhã nằm trên ghế, tựa vào bên cạnh bàn nhìn thứ gì đó, động tĩnh Vãn Thanh rất nhỏ, hình như hắn không phát hiện, nhưng khoảng cách xa nên Vãn Thanh không nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng hắn.

Rón rén nhảy xuống coi như đã yên tâm, Vãn Thanh cũng không để ý tới nữa hắn, cho đến tối khi Hạ Uyển Dung rời đi cũng không nhìn đến hắn, chuẩn bị tắt đèn ngủ, lại mơ hồ cảm thấy phía trước cửa sổ thoáng qua một bóng đen, Vãn Thanh bị dọa sợ, đứng dậy cầm nến muốn cẩn thận xem xét đằng trước một chút, bóng đen kia cũng không đi ra, lá gan Vãn Thanh cũng không nhỏ, thò đầu ra nhìn, không có gì cả.

Vừa định đặt lại cây nến trở về ngủ, bóng đen kia lại lần nữa thoáng qua từ cửa sổ, lần này nhìn vô cùng rõ ràng, mặc dù chỉ là một thân đen kịt, trong nháy mắt lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, tay Vãn Thanh cầm nến hơi run, bước chân cũng cứng lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, tự nhìn chằm chằm bệ cửa sổ, chung quanh yên tĩnh không chút âm thanh, âm thanh gió thổi lá cây cũng khiến người ta thấp thỏm, bỗng dưng một bóng đen lần nữa nhanh chóng thoáng qua cửa sổ phía trước.

Không nhịn được nữa, đặt giá nến xuống, Vãn Thanh chạy như điên đến gian phòng sát vách của Dung Chỉ, vừa đá văng cửa hắn, nhìn thấy Dung Chỉ đang vùi trong chăn, cũng không quản hậu quả như thế nào, “Phù” một tiếng nhảy lên giường, ôm thật chặt hông hắn, không dám ngẩng đầu lên.

Dung Chỉ khẽ vuốt ve sống lưng của nàng, vung tay lên, cửa phòng đóng lại, trong cặp mắt xếch yêu mị lộ ra mấy phần cưng chiều phúc hắc.

Nằm trên giường phát run, Vãn Thanh cũng không biết nàng ngủ bao lâu, ngày hôm sau lúc thức dậy đã nằm trên giường nàng, bên trong gian phòng không có bóng dáng của Dung Chỉ, nhớ tới chuyện đêm qua, Vãn Thanh vẫn có chút sợ, nhìn cửa sổ trống rỗng, lúc nào cũng cảm giác có thể sẽ xuất hiện thứ gì đó ngoài kia.

Cho là Dung Chỉ vẫn còn giận nàng, Vãn Thanh cũng hơi áy náy, dù sao coi như đêm qua là hắn bảo vệ nàng.

Dừng ở ngoài phòng vừa định gõ cửa, Hạ Uyển Dung lại tới, bộ dáng của bà không bỏ được Vãn Thanh, mỗi ngày đều nắm tay kéo nàng nói mấy chuyện còn bé lúc trước, Vãn Thanh vừa nghe nàng nói, vừa nghĩ buổi tối xin lỗi Dung Chỉ như thế nào, kéo dài một ngày, chuyện Bảo Cầm cũng đều bị nàng quên mất.

Buổi tối nằm trên giường, Vãn Thanh thắp rất nhiều nến, nhưng vẫn không dám ngủ, lấy chăn che mặt, ánh mắt đen nhánh chốc chốc lại liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ sau đó lại nhanh chóng nghiêng đầu qua, hôm qua giật mình như vậy, nói gì đi nữa thì nàng cũng không dám ngủ một mình.

Ngực phập phồng không ngừng, nằm hồi lâu, vẫn vén chăn vào phòng Dung Chỉ, hôm nay Dung Chỉ cũng nằm trên giường giống như hôm qua, tựa hồ đang đợi nàng đến, Vãn Thanh tiến vào cũng không biết nói với hắn như thế nào, hắn cũng không để ý, cố ý thổi tắt hai ngọn nến.

"Có lời cứ nói, đứng ngây ra đó làm gì." Giọng nói Dung Chỉ hết sức dịu dàng, mắt phượng tà mị khiến người ta mê muội.

Vãn Thanh đến gần hắn, vẫn còn chút ngượng ngùng.

"Sư phụ, ta biết ta sai lầm rồi."

"Vi sư cũng có lỗi, không trách ngươi." Khó được dịp cúi đầu, sắc mặt Dung Chỉ cũng không được tự nhiên, nhìn dáng vẻ Vãn Thanh cũng biết hôm qua bị sợ đến mức nào.

"Ta...ta."

"Không dám ngủ một mình?"

"Làm sao sư phụ biết." Mơ hồ cảm thấy không khí giống như đã khôi phục, Vãn Thanh cũng thả lỏng, Dung Chỉ mỉm cười, buông xuống cổ thư (sách cổ) trong tay.

"Lại đây đi."

Vãn Thanh đi tới, hắn liền kéo lấy nàng tựa vào trong ngực hắn, tư thế tuy thân mật, nhưng lại có cảm giác thoải mái đột nhiên mà hôm qua không cảm nhận được, nằm hồi lâu cũng không ngủ được, ngược lại Dung Chỉ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, bên tai nhanh chóng nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn.

Không ngủ được bèn đánh giá bài biện chung quanh phòng của hắn, mượn ánh nến yếu ớt, Vãn Thanh chợt nhìn thấy hình như dưới hộc tủ đang dấu một người giấy màu đen?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.