Vãn Thanh để Tư Mã Lưu Vân tựa vào góc tường, thương thế Tư Mã Lưu Vân
quá nặng, hơi thở hỗn loạn, Vãn Thanh đứng lên, nhìn Vương Xúc Anh gần
trong gang tấc, tim đập nhanh.
Chưa từng gần tử vong như vậy, nàng cũng không phải sợ chết, lúc trước
đã chết qua một lần, lần này nếu chết dưới tay Vương Xúc Anh không chừng cũng sẽ xuyên việt quay về, nhưng, nhìn ba nam nhân trước mặt, sao nàng bỏ được.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Giết tỷ tỷ chứ sao!"
Mỉa mai nâng cánh tay tinh tế, toàn thân Vãn Thanh vô lực dựa vào tường
suýt chút nữa ngã xuống, trước mặt thổi qua một cơn gió lạnh, thân thể
của nàng được một cánh tay có lực ôm vào trong lòng, ngay sau đó là
tiếng đóng cửa vang lớn.
Mở mắt ra lần nữa, trước mặt là sắc mặt khó coi của Dung Chỉ, vào thời
điểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn kéo thân thể yếu đuối ôm lấy nàng vào
căn phòng sát vách ban đầu, có lối nhỏ mới có thể vào được, biện pháp
duy nhất là phá cửa mà vào. Dung Chỉ ôm Vãn Thanh ngã xuống đất, tạm
thời Vương Xúc Anh không qua được.
"Thanh Nhi, nàng đừng cử động, không còn kịp nói cụ thể với nàng nữa,
hiện tại ta dẫn toàn bộ chân khí của ta cho nàng, nàng ngồi yên đừng cử
động, tự mình vận chân khí."
Không đợi Vãn Thanh nói chuyện, Dung Chỉ đã xoay người Vãn Thanh qua,
bàn tay đặt sau lưng Vãn Thanh, Vãn Thanh chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu
đang điên cuồng xông vào trong cơ thể nàng.
"Mở cửa nhanh!"
Bên kia Vương Xúc Anh đang hao tổn tâm trí đạp cửa, nam nhân áo đen đã
bị đánh đến bất tỉnh, thấy không có phương pháp nào khác, nàng ta liền
bắt đầu dùng võ công của mình, cánh cửa bị chưởng lực của nàng ta tác
động mà rung lên dữ dội. (DĐ.LQĐ)
Tay Dung Chỉ càng ngày càng run, Vãn Thanh cũng cảm giác được chân khí
truyền vào trong cơ thể mình càng ngày càng mãnh liệt, hình như trong cơ thể có gì bị đốt lên, hai cỗ lực lượng đánh vào nhau, thân thể hỗn loạn khó có thể chịu đựng được.
"Sư, sư phụ."
Giọng nói Vãn Thanh hơi run, bàn tay đặt sau lưng nàng cũng bắt đầu không ức chế được mà dao động.
Dung Chỉ không lên tiếng, mặc dù tay đang phát run nhưng vẫn đặt sau
lưng Vãn Thanh, cũng không biết qua bao lâu, mắt thấy cánh cửa sắp bị
Vương Xúc Anh đá ra một khe hở, Vãn Thanh cảm giác sau lưng không có bàn tay chạm vào, quay đầu nhìn lại, Dung Chỉ sắc mặt tái nhợt ngã xuống.
Một thân hồng y càng khiến sắc mặt hắn càng trở nên trắng bệch, đưa tay đỡ hắn, hắn hơi mở mắt.
"Thanh, Thanh Nhi, nhờ cả vào nàng."
Nói xong cũng hôn mê bất tỉnh.
Để hắn tựa vào bên tường, Vãn Thanh đứng lên, chân khí trong cơ thể bắt
đầu khởi động tựa hồ đang thúc giục nàng phát tiết, bàn tay cũng bắt đầu nóng lên, không khống chế được đánh một chưởng vào cánh cửa, cánh cửa
vừa rồi bị Vương Xúc Anh đá ra một lỗ thủng lại bị một chưởng của nàng
đánh cho vỡ tan. (DĐ.LQĐ)
Vương Xúc Anh đứng bên cạnh cửa, trừng mắt nhìn bên trong phòng, cười lạnh tiến tới.
"Hừ, chút tài mọn cũng muốn làm ta kinh sợ sao?"
Nói xong, hạ tay xuống, ngưng tụ nội lực, trong nháy mắt ngẩng đầu, lại một thế công mãnh liệt vọt tới phía Vãn Thanh.
Theo bản năng giơ tay ra ngăn cản, ngoài dự đoán, Vương Xúc Anh lại bị
chưởng pháp của nàng đánh lui về sau mười mấy bước, chính nàng một bước
cũng không động.
Giờ mới hiểu được ý tứ của Dung Chỉ, cường đại công lực cùng chân khí
vốn có trong cơ thể Vãn Thanh, mặc dù không biết sức mạnh như thế nào.
Nhưng dưới tình huống hắn và Tư Mã Lưu Vân, Phong Huyền Dịch đều bị
thường thì đó là kế sách duy nhất.
Vương Xúc Anh không ngờ mới thời gian một nén nhang, nội lực Vãn Thanh
lại xảy ra biến hóa cường đại như thế, khuôn mặt non nớt rơi vào trầm
tư, Vãn Thanh nhìn Dung Chỉ bất tỉnh tựa vào bên tường, một bước cũng
không ngừng nghỉ tiến công.
Lần này, cục diện hoàn toàn xoay chuyển, Vương Xúc Anh vốn ở thế thượng
phong đổi thành liên tiếp chạy trốn, tiếp mười mấy chiêu với Vãn Thanh
nàng ta cũng đã nhận ra bản thân mình không thể địch lại.
Một giây không chú ý, Vãn Thanh phóng tới một chưởng, Vương Xúc Anh bị
đánh trúng ngực, nặng nề ngã thẳng xuống, bất tỉnh. (DĐ.LQĐ)
Tiến lên kéo người nàng ta sang cạnh nam nhân áo đen, quay đầu lại nâng
Dung Chỉ lên, không ngờ phát hiện sức lực của nàng lớn hơn rất nhiều,
trước kia đỡ Dung Chỉ cảm giác sắp đi nửa cái mạng, lúc này lại hết sức
nhẹ nhàng.
Đi tới phòng kế lại thấy Phó Lăng Thiên cùng Tư Mã Lưu Vân ngồi choáng
váng tại đó, có phần không biết làm thế nào cho phải, mặc dù hơi sức
lớn, nhưng đến ba người thì nàng cũng không biết đỡ ra ngoài như thế
nào, để Dung Chỉ xuống, đi tới bên cạnh Phó Lăng Thiên, nhìn thân thể
hắn một chút, thật may là hắn không bị thương nặng lắm.
"Phó đại nhân?"
Gọi vài tiếng, hắn cũng không có phản ứng, Vãn Thanh suy nghĩ một chút,
tát vào mặt hắn một cái, vậy mà lại đánh hắn đến hộc máu, lúc này mới
nhớ tới sức lực bất thường của nàng, áy náy cười cười, đưa khăn tay ra
cho hắn.
Hắn mở mắt ra, đánh giá chung quanh một chút, thấy Vãn Thanh hoàn hảo
trước mặt mới thở phảo nhẹ nhõm, sau đó lại lập tức khẩn trương.
"Sao vậy, hài tử kia đâu?"
"Ở sát vách."
Chỉ vào hướng sát vách, Phó Lăng Thiên liền chạy tới, thấy hai người kia nằm bất tỉnh trên mặt đất cũng không nhiều lời.
"Chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi."
Đỡ Dung Chỉ lên, Phó Lăng Thiên cũng đi tới bên cạnh Tư Mã Lưu Vân,
nhưng thân thể hắn vốn rất yếu, khi kéo Tư Mã Lưu Vân thân hình đứng
không vững.
Đi không bao lâu, Vãn Thanh quay đầu lại, lại phát hiện bụng Phó Lăng
Thiên ướt đỏ một mảnh, máu tươi không ngừng chảy, rất dọa người, Phó
Lăng Thiên nhận thấy ánh mắt của Vãn Thanh, cúi đầu xem xét, giọng điệu
giật mình.
"Đây, đây là của Tư Mã Công Tử."
"Sao?!"
Vãn Thanh Tâm gấp gáp, vội xé ngoại bào của mình lại tiếp tục băng bó
vết thương cho hắn, đổi lại Phó Lăng Thiên đỡ Dung Chỉ, Vãn Thanh đỡ Tư
Mã Lưu Vân.
Tận lực di chuyển rất chậm, nhưng thông đạo quá lớn, mấy người vòng vo hồi lâu cũng không tìm được đường ra.
"Đến ngã ba." (DĐ.LQĐ)
Phó Lăng Thiên nhíu mày nhìn ba lối rẽ giống nhua như đúc trước mặt, đến cây đuốc gắn trên tường cũng giống nhau như đúc.
"Đi đường này thôi."
Nhìn con đường trước mắt, nhắm mắt chọn một, dù sao đến thời điểm này,
không có tình huống tồi tệ nào hơn hiện giờ. Vãn Thanh còn lo lắng việc
Mộc Vân Hạc cùng Phong Huyền Dịch.
Phó Lăng Thiên cùng Dung Chỉ, Tư Mã Lưu Vân ở chỗ này là bởi vì Vương
Xúc Anh có hứng thú với bọn hắn nên không động đến bọn hắn, nhưng rõ
ràng Mộc Vân Hạc cùng Phong Huyền Dịch lúc này không phải ở chỗ Minh chủ thì là chỗ sư muội Dung Chỉ.
Dọc theo đường đi nghe thấy Phó Lăng Thiên kể lại chuyện đã xảy ra tối
nay, mặc dù Vãn Thanh không hiểu rõ vì sao Vương Nguyên Bá lại đột nhiên làm như vậy, nhưng chuyện đã rất rõ ràng, sư muội Dung Chỉ đã liên thủ
với ông ta.
Vận số rất tốt, đỡ Dung Chỉ đi không bao lâu, Phó Lăng Thiên nhìn thấy
phía trước có ánh sáng, đi tới nơi phát ra ánh sáng, mới phát hiện phía
trên có một nắp giếng, Vãn Thanh đánh vỡ nắp giếng kéo mấy người lên,
phát hiện nơi này là một rừng cây.
Hoang vu không có một bóng người, hình như nằm sâu trong rừng, cũng
không thể quay lại đường cũ, mấy người chỉ có thể đi về phía trước.
(DĐ.LQĐ)
Công lực Vãn Thanh cao hơn rất nhiều, cõng Tư Mã Lưu Vân cũng không tốn
sức, không giống Phó Lăng Thiên, hắn vốn bị Mộ Dung Yên đánh bị thương,
giờ còn phải cõng theo Dung Chỉ.
Thấy hắn cố hết sức, Vãn Thanh cũng không miễn cưỡng hắn, nhìn vách núi phái trước.
"Không bằng chúng ta nghỉ ngơi ở đây đã, lát lại đi, lúc này mới rạng sáng, muốn vào thành bây giờ thì cửa thành cũng không mở."
Phó Lăng Thiên gật đầu, giấu đi sự suy yếu, đỡ Dung Chỉ, mọi người kéo
nhau lên một vách đá cao khá khuất mới miễn cưỡng yên lòng ngồi xuống
nghỉ một chút, phía sau mô đá là một dòng suối nhỏ, Vãn Thanh kéo Tư Mã
Lưu Vân đến bờ sông, vết thương trước ngực đã không còn chảy máu, nhưng
bộ dáng kia vẫn khiến người ta không đành lòng.
Rửa sạch vết thương cho hắn, Phó Lăng Thiên cùng Dung Chỉ lẳng lặng tựa
vào bên cây không nói chuyện, cảnh tượng dưới ánh trăng càng thêm thê
lương.
Cẩn thận rửa sạch vết thương Tư Mã Lưu Vân xong, Vãn Thanh xé rách y
phục của mình miễn cưỡng băng bó lại giúp hắn, tựa hắn vào bên cây, nhìn mấy người trước mặt, Vãn Thanh xoay người đi vào trong rừng, từ bữa cơm tối qua đến giờ không biết đã qua bao lâu, nhìn sắc trời, trời cũng chỉ mới tờ mờ sáng, trước tiên đi tìm ít thức ăn, chỉ có chỗ tốt, không có
chỗ xấu.
Bắt hai con thỏ, lại lượm ít củi nhóm lửa, Vãn Thanh mới ngồi xuống dựa vào cây.
Phó Lăng Thiên mở mắt nhìn Vãn Thanh, hai nam nhân bên cạnh đều ngủ mê man không tỉnh lại.
"Thanh Nhi, nàng đã thay đổi."
"Hả? Chỉ là huynh không phát hiện mà thôi." (DĐ.LQĐ)
Vãn Thanh cúi đầu, kéo lại y phục, đông kéo tây kéo xé vải băng bó vết
thương cho Tư Mã Lưu Vân, trường sam trên người cũng đã tàn phá không
chịu nổi.
Phó Lăng Thiên đứng dậy, cởi ngoại bảo của mình, tự tay mang vào cho
nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vãn Thanh, ấn bả vai Vãn Thanh, tựa hồ
không để nàng cự tuyệt.
Vãn Thanh dịch dịch thân thể, lui lại một vị trí cho hắn, thân thể hắn
dán chặt vào nàng, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn ngồi
yên.
Xoay xoay que xiên thịt thỏ, Phó Lăng Thiên thỉnh thoảng rũ mắt, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
"Thanh Nhi, đã bao lâu chúng ta không gặp nhau, sao ta lại cảm giác nàng lạnh nhạt với ta rất nhiều."
"Lạnh nhạt? Không có."
Mỉm cười đáp, Tư Mã Lưu Vân cùng Dung Chỉ bên cạnh vẫn ngủ mê không tỉnh lại, thời điểm này hai người đơn độc ở chung vẫn có chút lúng túng.
"Trước kia nàng không gọi ta như vậy, sao từ khi gả cho vương gia, thái độ đối với ta cũng thay đổi."
Thở dài, giống như hết sức xót xa, vẻ mặt của hắn, thật khiến Vãn Thanh không thoải mái.
"Cũng không phải là, chỉ là." Vãn Thanh dừng một chút, giơ tay lên vỗ
hắn, "Làm sao lại không giống chứ, Lăng Thiên ca ca, lúc trước vì ngại
Vương Gia, ta chỉ lo lắng hắn giận lây sang huynh."
"Sao có thể, Vương Gia thông tình đạt lý, đã hưu thê, cũng sẽ không can
thiệp đến chuyện của nàng nữa." Sắc mặt Phó Lăng Thiên chuyển biến tốt
hơn một chút rồi lại lập tức trầm xuống, "Nói đến vương gia, không biết
Vương Gia cùng Mộc đại nhân bị lão tặc Vương Nguyên Bá giam giữ ở đâu."
"Đợi ngày mai ra thành rồi nói, người của huynh đều ở ngoài thành sao?"
"Không." Phó Lăng Thiên nhíu mày, quan sát chung quanh một chút, "Phần
lớn đều ở trong thành, nhưng khu rừng này, ta không biết."