"Món ăn hôm nay đều là mấy món sư phụ thích ăn, người xem một chút rồi quyết định cũng không muộn."
"Không ăn!"
"Sư phụ đã không ăn thì ta cũng không ăn, ta cùng đói với sư phụ."
Bên trong không có âm thanh nào, Vãn Thanh ngồi ngoài cửa hồi lâu mới nghe thấy tiếng mở cửa, Dung Chỉ vừa nhìn thấy Vãn Thanh bưng thức ăn ngồi đó, hừ lạnh một tiếng để nàng đi vào.
"Món ăn cũng đã nguội, ta hâm nóng giúp sư phụ." Nhiệt tình giảm bớt, Vãn Thanh cũng không có sắc mặt tốt.
Dung Chỉ nhìn nàng, đưa tay giữ nàng lại, nhận lấy thức ăn để lên bàn:
"Oán trách ta rồi à?"
"Sao dám."
"Nam nhân hôm qua là ai?"
"Phó Thừa Tướng, cùng ta lớn lên với nhau từ nhỏ."
Dung Chỉ không nói lời nào, lại gắp chút đồ ăn cho Vãn Thanh.
"Sư phụ, người vẫn còn ghen sao?"
"Người nào ghen với ngươi!"
Dung Chỉ lườm nàng, sắc mặt hơi mất tự nhiên, vội nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn nàng nữa.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của hắn, Vãn Thanh cũng không nỡ nổi nóng.
"Tối hôm qua sư phụ đi đâu?"
"Gặp cố nhân."
Hắn xới một phần cơm, tựa hồ không nguyện ý nhắc tới chuyện này.
Vãn Thanh thấy hắn như thế cũng không hỏi nhiều, tóm lại chuyện được giải quyết thì vô cùng may mắn.
"Khi nào thì chúng ta khởi hành?"
"Sư phụ gấp lắm sao?"
Vãn Thanh cau mày, trái lại nàng rất muốn đi, nhưng dầu gì Thượng Hải Thanh Yên cũng coi như là bằng hữu của nàng, hôm nay hắn thành ra cái dạng kia, vẫn không đành lòng rời đi.
"Không vội, nhưng tiếp tục lưu lại ở đây, không biết đến lúc đó ngươi còn muốn đi cùng sư phụ hay không."
"Sư phụ có ý gì?"
"Sợ bị ngươi làm tức chết."
Dung Chỉ trừng mắt nhìn nàng, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngón tay thon dài ưu nhã gạt hạt cơm bên khóe miệng Vãn Thanh.
"Sao có thể chứ, sư phụ chính là người thân cận nhất của ta, sao ta có thể bỏ người lại được." Vãn Thanh cười đùa, sắc mặt Dung Chỉ hơi mất tự nhiên.
Dùng cơm xong với Dung Chỉ, hắn cũng đã hết giận, ăn xong điểm tâm đã sắp tới buổi trưa, hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời lên cao, Vãn Thanh quay đầu lại nhìn Dung Chỉ bên trong, hắn đang loay hoay làm gì đó.
"Sư phụ, người không muốn ra ngoài đi dạo một chút sao?"
"Không, một mình ngươi đi đi, trở về sớm một chút."
Ánh mắt Dung Chỉ nhìn nàng có phần uy hiếp, còn cố ý gằn giọng nói, Vãn Thanh biết hắn có ý định gì đó, cũng không dám cãi lời hắn, ảo não ra cửa.
Thời điểm gặp Thượng Hải Thanh Yên, dáng vẻ hắn vẫn không có hơi sức như cũ, ngay cả cơm cũng không ăn, cũng không có ai dám lại gần khuyên bảo hắn, thật may là trong tiệm có một Nhị chưởng quỹ mi thanh mục tú thay hắn xử lý việc làm ăn, lợi nhuận mới không bị tiêu hao.
Lúc Vãn Thanh tới Nhị chưởng quỹ cũng đang ở trong phòng dọn dẹp, thấy Vãn Thanh đi vào mới cúi đầu ra ngoài.
Như vậy cũng không phải là biện pháp, Vãn Thanh cũng không nghĩ ra an ủi hắn như thế nào cho phải, nhìn bộ dáng chán nản hao tổn tinh thần kia, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Không bằng quên hắn đi, ngươi ưu tú như thế, lại có tài buôn bán, lo gì không tìm được người nam tử tốt."
Có phần giống an ủi tỷ muội, Vãn Thanh có chút rối rắm.
"Năm năm, làm sao ta có thể quên được." Nước mắt trên mặt chưa khô giờ lại thêm đợt khác, Vãn Thanh nhìn vậy cũng cảm thấy đau lòng, nhưng nàng cũng không biết an ủi hắn ra sao.
"Nếu hắn đã vô ý với ngươi, ngươi tiếp tục nữa cũng vô ích.”
"Ta biết, tuổi ta cũng không còn nhỏ, sao những thứ này lại không hiểu được, đây là chuyện khó chấp nhận, không thực sự trải nghiệm, thì không bao giờ hiểu rõ."
"Nếu ngươi còn muốn biết hắn có còn thích ngươi nữa hay không, thử nghe theo chủ ý của ta đi, như thế nào?"
Từ nơi Thượng Hải Thanh Yên đi ra, Vãn Thanh liền bảo Hạ Uyển Dung mang theo nàng cùng vào cung, Hạ Uyển Dung là vú nuôi của hoàng đế, thủ vệ cùng thái giám trong cung đều biết bà, vả lại bà có lệnh bài Thái hậu ban cho, không hề có người ngăn trở, sau khi cùng Hạ Uyển Dung đi vào, nàng lấy cớ nói muốn đi chào hỏi Thái hậu liền đổi hướng đi tìm Thái hậu trước, Phong Nhược Nhan cũng ở bên trong.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Vãn Thanh đưa cho Phong Nhược Nhan một tờ giấy, nàng liền gọi Vãn Thanh tới.
"Sao vậy?"
Nhìn dáng vẻ ân cần của Phong Nhược Nhan, Vãn Thanh có phần rối loạn, nhưng vẫn nói ra ý đồ của mình.
"Công chúa, người có biết khi nào thì Hoàng thượng xuất cung, khi xuất cung thì sẽ đi nơi nào?"
"Thanh Nhi hỏi chuyện này làm gì?"
"Có chuyện muốn nhờ, xin công chúa nói cho ta biết."
"Cái này cần hỏi thái giám đi theo bên người hắn, ta cũng không biết, chỉ nghe công công nói, đệ đệ đã một tháng không xuất cung rồi."
Phong Nhược Nhan nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.
"Mấy ngày nay cũng không biết làm sao, hậu cung cũng không vào một lần, ăn uống cũng ít đi."
Nghe nàng vừa nói như thế, Vãn Thanh lại cảm thấy hình như Hoàng đế còn băn khoăn chuyện Thượng Hải Thanh Yên, ở cổ đại này, một Hoàng đế có mối tình đoạn tụ tuyệt đối không thể để người nào biết, nên mặc dù hậu cung phi tử hắn nhiều như mây, Thượng Hải Thanh Yên cũng chưa hề oán trách lần nào.
Chẳng qua nàng cảm thấy Hoàng đế cũng thật đáng thương, rõ ràng không thích nữ nhân vẫn phải ép buộc bản thân mình, đầu óc có chút rối loạn, Vãn Thanh lại nở nụ cười.
"Công chúa, có thể giúp ta mang một phong thư cho hoàng thượng hay không?"
"Do ai viết?"
"Người khiến hoàng thượng chẳng buồn ăn cơm."
Kín đáo đưa phong thư cho nàng, Phong Nhược Nhan nhận lấy, sắc mặt có chút khó coi nhưng không cự tuyệt.
"Lại thỉnh công chúa nhân tiện nói cho Hoàng thượng, chập tối ngày mai, tới Khúc Dương đình tìm ‘hắn’."
(‘Hắn’ ở đây, người nghe chưa biết giới tính nên tạm để ‘hắn’ trong ngoặc kép)
"Đây là người phương nào?"
"Công chúa mang hoàng thượng tới liền biết."
"Trái lại ta cũng muốn xem xem, nữ tử nào lại có thể khiến đệ đệ ta mê mẩn tâm trí như vậy."
Phong Nhược Nhan mỉm cười nhét phong thư vào trong tay áo.
"Thanh Nhi yên tâm, đợi ta giao cho đệ đệ."
Vãn Thanh thấy phản ứng này của nàng, thì biết rõ nàng còn chưa biết Hoàng đế thích nam nhân, cũng khó trách, dù sao đều nói nữ nhân là kẻ ba hoa, có thể Hoàng đế nói cho Dịch vương nhưng không nói cho nàng biết.
Hàn huyên mấy câu với Thái hậu, Vãn Thanh cùng Hạ Uyển Dung trở về phủ, chỉ chờ ngày mai xem Hoàng đế có tới hay không.