---Hơn nửa đêm, Nhâm Tiểu Túc đi vào rừng kinh động không ít người.
Có người dám độc lai độc vãng như thế khiến họ rất ngạc nhiên, phải biết bên ngoài còn có đàn sói nữa.Mà sau khi Nhâm Tiểu Túc quay về còn đem theo một con thỏ lớn.
Hắn đi săn sao?Mắt thấy trời ngày càng lạnh.
Tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống.
Rất nhiều người sợ mình ngủ một giấc sẽ bị chôn dưới tuyết.Nhưng dưới khí trời ác liệt như thế vẫn có người săn được thỏ.Lúc lang vương đưa thỏ cho Nhâm Tiểu Túc, tuyết đã rất sâu.
Nhâm Tiểu Túc nhìn lang vương mở đường đi trong tuyết, giẫm lên tuyết bằng mà đi.
Đàn sói thì đi theo sau lưng nó, nhẹ nhõm đi trong tuyết.Nhâm Tiểu Túc không biết lang vương cho hắn con thỏ này có ý tứ gì.
Chung quy hắn vẫn thấy kỳ quái.Trên đường quay về, Nhâm Tiểu Túc phát hiện không ít ánh mắt kinh ngạc.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc sẽ không giải thích với họ con thỏ này là lang vương cho hắn.Đến nơi cắm trại của họ, Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ nói:- Ca, ngươi tự bắt hả?Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:- Là đàn sói cho.
Dường như lang vương không có ác ý với chúng ta.
Tạm thời có thể yên tâm một ít, tối thiểu không sợ đàn sói đánh lén chúng ta.Nếu đàn sói có ác ý thì vừa rồi là thời cơ tốt nhất để chúng giết Nhâm Tiểu Túc.
Cự ly hai bên chỉ cách nhau một cái nhảy của chúng.Bất quá Nhâm Tiểu Túc không vội ăn con thỏ.
Tất cả mọi người đã ngủ, buổi tối cũng ăn rồi, chắc chắn họ không quá đói.Các nạn dân bên cạnh đói tới mất hai mắt phát ra ánh sáng xanh.
Chung quy họ chạy nạn đã hai hôm, không ít người từ đó tới giờ chưa có gì vào bụng.
Nếu không phải hôm nay tuyết rơi, họ có thể dùng giọt sương làm nước uống rồi.Bất quá tuyết nhìn thì trắng nhưng không sạch như bề ngoài.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, khả năng cao sáng mai thức dậy, đám nạn nhân sẽ vì ăn uống tùy tiện mà trả giá lớn.Lúc này, người còn đồ ăn rất ít.
Đại bộ phận đã đói bụng.
Có người thấy Nhâm Tiểu Túc mang về một con thỏ lớn thì hai mắt phát ra hung quang.Không ít người nhỏ giọng thì thầm, phảng phất như đang thương lượng điều gì đó.
Nhan Lục Nguyên thấy thế thì nhìn Nhâm Tiểu Túc:- Ca, tốt nhất buổi sáng chúng ta nên giết gà dọa khỉ, chặt đứt hi vọng của họ.Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đám nạn dân:- Giết chết người khởi xướng là được.
Vô Địch, lát nữa loạn lên ngươi bảo vệ mọi người, ta giết người.Lúc nói tới hai chữ giết người, sắc mặt Nhâm Tiểu Túc không có chút biến hóa nào.Đột nhiên hắn phát hiện Khương Vô cũng đã tỉnh.
Khương Vô nói:- Tiểu Túc, ta không có vũ khí, ngươi có thể cho ta mượn không.Đám Khương Vô đem theo không ít đồ ăn.
Tuy hiện tại nạn dân bị con thỏ lớn hấp dẫn, nhưng phía Khương Vô vẫn tiềm ẩn nguy hiểm.Bất quá Khương Vô không thỉnh cầu Nhâm Tiểu Túc bảo vệ họ mà mượn vũ khí của Nhâm Tiểu Túc để tự vệ.
Vì Khương Vô dẫn theo học sinh nhóm một đống lửa riêng nên nhìn hai bên cứ như chẳng quen biết.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc cũng nói, vào rừng rồi, đám Khương Vô phải tự túc.Nhâm Tiểu Túc cười, lặng lẽ đưa một cây súng cho Khương Vô.
Sau khi tới hàng rào 109, hắn đã thu không ít súng vào không gian.
Ít nhất trong đột mỗi người một cây vẫn đủ.Lúc trước, quân đội Lý thị bị Lý Thần Đàn tập kích, chết không ít quân nhận cũng mất đi không ít súng ống.
Là Nhâm Tiểu Túc lấy ở chỗ đó.- Khương lão sư, ngươi biết dùng súng à?Nhâm Tiểu Túc hỏi.Khương Vô lắc đầu:- Sẽ không.Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:- Vậy ngươi từng giết người chưa?- Chưa.Khương Vô tiếp tục lắc đầu, bất quá giọng nói nàng vẫn vô cùng kiên định:- Vì học sinh, ta có thể.- Nếu không ngươi đưa súng cho nam sinh đi.
Ta thấy Vương Vũ khá mạnh mẽ, có thể để hắn rèn luyện một chút.Nhâm Tiểu Túc nói.- Không được.Khương Vô đáp:- Nhiệm vụ bây giờ của họ là học tập chứ không phải giết người.
Ta biết ở thế đạo này không nên bảo vệ chúng.
Có điều ta biết sau khi giết người, tâm tính sẽ thay đổi lớn.
Chỉ cần ta có thể bảo vệ chúng một ngày sẽ không để chúng gánh chịu tội nghiệt.Lúc này, Trần Vô Địch ở bên cạnh giật mình:- Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.Nhâm Tiểu Túc bỗng nói:- Tinh thần anh hùng của Khương lão sư rất đáng để ngươi học hỏi.Lúc này, giữa đám người tị nạn có người dẫn đầu đứng lên, đi tới chỗ đám Nhâm Tiểu Túc.Nhâm Tiểu Túc nói với Nhan Lục Nguyên:- Nhớ kỹ mặt đám người này.Nạn dân hùng hổ đi tới, Nhâm Tiểu Túc phát hiện bà lão cậy già lên mặt cũng xuất hiện trong đám người.Giờ khắc này, thần sắc Trần Vô Địch có chút cổ quái:- Sư phụ, trong đó có người ta từng cứu.Hán tử bị ngoài khác cướp áo từng được Trần Vô Địch cứu cũng ở trong đám người muốn cướp bóc họ.Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc không biết nên nói làm sao.
Chỉ thấy đám người đi tới trước mặt đám Nhâm Tiểu Túc:- Chắc chắn các người đã sớm biết chuyện này.
Các người có quan hệ tới chuyện này đúng không?- Làm sao, tự tìm lý do để làm việc xấu à?Nhâm Tiểu Túc cười nói:- Việc hàng rào sẽ xảy ra chuyện, tập đoàn Lý thị biết, tập đoàn Khánh thị biết, tập đoàn Dương thị cũng biết.
Chỉ có các người là không biết.Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy chuyện này.
Rất nhanh có người cao giọng, lạnh lùng hỏi:- Các ngươi chỉ có nhiêu đó người, lại đem nhiều đồ ăn như thế.
Hơn nữa các người cũng mang đủ vật tư, vì sao không giúp đỡ mọi người?Trong lúc nói chuyện, có người đã muốn xông lên cướp con thỏ.Nhâm Tiểu Túc cười lạnh móc súng lục ra bắn chỉ thiên.
Đám người kia nhất thời sửng sốt.
Họ không ngờ Nhâm Tiểu Túc có súng!Đám người lặng lẽ lùi về sau.
Có người túm người khác chắn trước mặt mình để làm lá chắn.- Ai nghĩ kế cho các ngươi tới cướp đồ?Nhâm Tiểu Túc cười nói.Đám dân chạy nạn ầm ĩ kêu:- Không phải ta, hình như là tên mặc áo lam!Áo lam hoảng hốt:- Không phải ta, ngươi đừng nói lung tung.
Ta đã nói các ngươi đừng tới cướp đồ mà!- Được rồi, không cần tranh giành!Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh:- Ta biết là ai.Hắn giơ tay bắn vài cái, chỉ ngắn ngủi hai giây mà ba người cầm đầu bị bị Nhâm Tiểu Túc tìm được và nổ súng bắn chết.Đám người bắt đầu thét chói tai lùi về sau.
Họ không ngờ Nhâm Tiểu Túc có súng.
Họ cũng không ngờ Nhâm Tiểu Túc biết bắn súng!Đây chỉ là một đám ô hợp.
Trước khi hành động cũng không có mục tiêu cụ thể, không cân nhắc hậu quả.Khi gặp chuyện không may, một người cũng đủ dọa cho ngàn người lùi lại.Lúc trước, hán tử từng được Trần Vô Địch giúp ngã xuống đất.
Đám người cứ thế dẫm đạp lên hắn mà chạy.
Hắn cũng không còn sức mà đứng lên nữa.Kết quả, lúc này có người thấp giọng hô:- Cướp của đám học sinh kia.
Họ không có sức chống cự!Đám người hướng sự chú ý lên bọn Khương Vô.
Các nạn dân cũng biết trên người bọn Khương Vô có đồ ăn!.