Đệ Nhất Danh Sách

Chương 4: May Mắn Cũng Là Một Loại Thực Lực





SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!---- Có lẽ anh cũng có được một loại năng lực nào đó.Nhâm Tiểu Túc nói.Nhan Lục Nguyên đang ngồi ở sau màn chỗ cửa lều nhìn lên trời hơi sững sờ:- Anh nói là.

.


.- Còn không quá chắc chắn, phải thử một chút mới được.Nhâm Tiểu Túc ngồi ở trên mặt đất bên cạnh Nhan Lục Nguyên:- Trong thị trấn đều đồn đại rằng có vài người có thể làm cho một đoàn xe lửa từ trong hư vô chạy ra hiện thực, trước kia anh cũng không tin, nhưng sau khi nhìn thấy em thì mới tin một chút, bây giờ có khả năng là anh cũng có được một loại năng lực kỳ quái, loại cảm giác này rất kỳ lạ.Năng lực của Nhan Lục Nguyên chính là may mắn.Đó là một loại năng lực rất khó hình dung, lúc Nhan Lục Nguyên cầu nguyện cho Nhâm Tiểu Túc có thể săn được con mồi, dù cho Nhâm Tiểu Túc đang đi ở trong nơi hoang dã không cần làm gì, cũng sẽ có chim sẻ tự nhiên ngã ở trước mặt hắn.Chỉ là năng lực này có thể sẽ bị cắn trả lại, bình thường thì phản ứng của Nhan Lục Nguyên sau khi cầu nguyện là sốt cao không dứt, hoặc là những triệu chứng bệnh vặt vãnh khác.Đây là nguyên nhân mà ngay từ đầu Nhâm Tiểu Túc đã muốn che chở cho Nhan Lục Nguyên, mới đầu hắn cũng không tin, nhưng mà về sau thì không tin không được.Đột nhiên ở trên bầu trời xẹt qua một ngôi sao băng, Nhan Lục Nguyên giống như là vô ý thức chắp tay ở trước ngực cầu nguyện, kết quả là lại bị Nhâm Tiểu Túc cản lại:- Em không nên cầu nguyện lung tung, sẽ xảy ra chuyện.Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc đã rất ít khi dùng đến vận may của Nhan Lục Nguyên, hắn nói là bởi vì mình đã có thể tự săn được mồi, không cần năng lực của Nhan Lục Nguyên nữa, Nhan Lục Nguyên cũng chưa bao giờ phản bác lại.Nhan Lục Nguyên gầy gò nhìn sao băng đã biến mất ngơ ngẩn nói:- Vì sao sao băng lại bay nhanh như vậy, chẳng may mọi người đều chưa kịp cầu nguyện thì biết thế nào?Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói:- Nó bay nhanh, có lẽ là bởi vì căn bản nó không muốn nghe chúng ta cầu nguyện.Nhan Lục Nguyên quay đầu lại kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc:-.

.

.Nhan Lục Nguyên là người gác đêm cho Nhâm Tiểu Túc, nhưng cũng không phải là cậu sẽ phải gác suốt cả đêm, giữa buổi Nhâm Tiểu Túc cũng sẽ thay thế, bởi vì vào ban ngày Nhan Lục Nguyên còn phải đi học.Loại tình huống này vô cùng dày vò, ngủ không đủ là một vấn đề rất lớn, để có thể sinh tồn ở trong loại hoàn cảnh này, mặc kệ là Nhâm Tiểu Túc hay là Nhan Lục Nguyên đều không có lựa chọn nào khác.Vào lúc sáng sớm Nhâm Tiểu Túc sẽ dẫn Nhan Lục Nguyên ra ngoài, tất cả đồ vật đáng giá đều mang ở trên người, thậm chí là cả cái nồi sắt lớn kia.Không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn thì buổi tối lúc bọn họ trở lại túp lều của mình, nhất định là túp lều đã bị người khác lật tung.- Nghe nói ban đêm trong hàng rào tị nạn không cần đóng cửa, căn bản là không có ai đi ăn trộm.Nhan Lục Nguyên lưng cõng chăn nệm, sau đó nhìn sang Nhâm Tiểu Túc đang khiêng cái nồi sắt lớn kia, đây cơ hồ là toàn bộ gia sản của bọn họ.Ngày bình thường lúc Nhan Lục Nguyên đi học đều cõng theo chăn đệm, những học sinh khác cũng tương tự, tất cả mọi người đã tập mãi thành thói quen.- Bậy bạ.Mặc dù Nhâm Tiểu Túc cũng rất mong ngóng đối với sinh hoạt ở bên trong hàng rào tị nạn, nhưng hắn kiên quyết không tin ở trên thế giới này có nơi nào mà ban đêm không cần đóng cửa:- Có vài người cảm thấy người ở bên trong hàng rào tị nạn đánh rắm đều có mùi thơm, không khí đều là vị ngọt.- Vậy anh cũng không cần phải cõng nồi chạy khắp nơi chứ.Nhan Lục Nguyên nói.- Em biết cái gì.Nhâm Tiểu Túc giải thích nói:- Cái nồi này là anh rất vất vả mới nhặt được, vừa có thể nấu cơm lại có thể bẫy chim sẻ, nếu không có nó thì thời gian qua chúng ta sống như thế nào?Nhâm Tiểu Túc một tay vác nồi sắt ở trên vai, một tay cầm theo cái túi chim sẻ to lớn kia, dọc theo đường đi có không ít người đều quăng ánh mắt hâm mộ tới Nhâm Tiểu Túc.Phải biết hiện giờ trong chuỗi trật tự giống loài, nhân loại sớm đã không phải là giống loài đỉnh cao nhất trong chuỗi thực vật.Mọi người truyền miệng nhau là trước kia chim sẻ chỉ lớn cỡ bàn tay mà thôi, bây giờ thì sao? Thứ này có thể một phát mổ chết người.Không phải ai đều có năng lực săn được chim sẻ, cũng không phải ai cũng có kiên nhẫn nằm sấp một ngày một đêm ở nơi hoang dã, tất cả mọi người đều là người mà vài năm chưa thấy qua thức ăn mặn, nói không hâm mộ Nhâm Tiểu Túc thì đó là giả.Nhâm Tiểu Túc mang theo Nhan Lục Nguyên đi đến cửa thành của hàng rào tị nạn, tường vây cao vút khiến cho người ta cảm thấy sự áp bách thật lớn.Đến nơi đây, kiến trúc liền đã có biến hóa, thậm chí có thể thấy được những căn phòng bằng gạch đá.Càng tới gần hàng rào thì càng sạch sẽ, càng chỉnh tề, càng giàu có.


Người ở nơi này hoặc nhiều hoặc ít đều quan hệ với người ở bên trong hàng rào tị nạn, có lẽ là vỗ mông ngựa tốt, có lẽ là còn có thân nhân ở bên trong.Nhưng mặc kệ như thế nào, những lưu dân bọn họ đều được gọi chung là người "bị ô nhiễm", không thể vào trong hàng rào.Nhâm Tiểu Túc đi vào bên trong một ngôi nhà, trước cửa của ngôi nhà viết ba chữ Tiệm Tạp Hóa, bên trong có bán thuốc lá, bán diêm, bán đồ dùng bằng sắt, bán lương thực, bán quần áo, nhưng giá cả đều rất đắt đỏ.Ông lão trong phòng trông thấy Nhâm Tiểu Túc thì vô cùng cao hứng:- Con chim sẻ này nhìn có vẻ cũng không nhỏ nha.Nhâm Tiểu Túc cầm chim sẻ quăng lên trên quầy thủy tinh nói ra:- Bao nhiêu tiền?- Cậu nhẹ nhàng một chút, thủy tinh này quý giá lắm.Lão Vương đau lòng nói, sau đó ông ta thuận tay ném con chim sẻ sang cái cân bằng sắt ở bên cạnh:- Ba cân sáu lạng, đúng là không nhỏ.Lúc này bàn tính trong tay lão Vương vang lên lách cách, ngón tay khô như chân gà tựa như đã được lên dây cót, bàn tính lách cách vang dội:- Hôm nay theo giá thị trường là hai trăm đồng một cân, của cậu tổng cộng 700.- 900.Nhâm Tiểu Túc nói như chém đinh chặt sắt:- Đã bắt đầu vào đông rồi, gần đây chim sẻ lại ít, 900 không thể ít hơn được nữa.Lão Vương không vui, ông ta cầm bàn tính đẩy tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc:- Tôi đây cũng là đưa vào trong hàng rào cho đám quý nhân ăn, trong hàng rào đúng là thiếu thịt, nhưng mọi thứ đều có giá của nó, tôi cũng cần tuân thủ quy củ.Vừa dứt lời, lão Vương liền thấy Nhâm Tiểu Túc tóm lấy con chim sẻ quay người chuẩn bị đi ra ngoài, ông ta vội kéo cái áo rách của Nhâm Tiểu Túc lại khoác tay nói ra:- Cậu đi đâu thế?- Tôi đi sang hỏi giá cả tiệm tạp hóa của lão Lý bên kia một chút.Nhâm Tiểu Túc nói.Tay của lão Vương lập tức nắm chặt hơn một chút, hôm nay ở trong hàng rào có người quản lý đặc biệt nói rõ là muốn thu mua thịt rừng, tin tức này cũng không chỉ một mình ông ta biết.Lão Vương cười cười làm cho khuôn mặt xuất hiện một đám lớn nếp nhăn nói:- Cậu muốn bán bao nhiêu tiền?Nhâm Tiểu Túc vẫn muốn đi:- Tôi đi hỏi giá cả một chút rồi lại nói.Lão Vương cười vô cùng hòa ái dễ gần:- Làm thế không phải là sẽ chậm trễ thời gian Lục Nguyên đến trường hay sao, 900 thì 900.- Câu trước đó ông mới nói là gì?Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi.- Làm thế không phải là chậm trễ.

.

.- Câu trước nữa.- Cậu muốn bán bao nhiêu tiền?- 1200.Lão Vương:- ? ? ?Qua nửa ngày, lão Vương đau lòng đếm tiền, dính nước bọt đếm đi đếm lại, sợ mình đếm sai.Cuối cùng giá chốt là 1198, Nhâm Tiểu Túc cũng hơi nhượng bộ một chút.


.

.Một con chim sẻ bán được 1198, không phải là giá hàng tăng cao, cũng không phải là con chim sẻ này lớn, chủ yếu là bình thường hàng rào tị nạn số 113 này không được ăn thịt thú rừng.Vật lấy hiếm làm quý, lão Vương cũng sẽ không chịu lỗ lã gì, con chim sẻ này đổi tay bán cho người có quyền thế, qua tay liền có thể có một khoản lợi nhuận nhỏ, còn có thể đạt được một chút nhân tình.Lão Vương lộ ra vẻ mặt đau lòng cầm một đống lớn tiền lẻ nhét vào trong tay Nhâm Tiểu Túc, lúc này không biết là ông ta lại nhớ ra cái gì liền hạ giọng nói:- Tiểu Túc à, lần sau nếu cậu bắt được chim sẻ cũng đừng trực tiếp giết chết, có quý nhân muốn nó còn sống, giá cả sẽ càng cao.Nhâm Tiểu Túc hơi sững sờ một chút:- Muốn sống làm gì vậy, để về giết làm thịt?- Không phải.Lão Vương lắc đầu:- Cậu không hiểu sao, đây là có người muốn nuôi dưỡng chim sẻ chơi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.