Tháng 8, bất tri bất giác đã hơn nửa năm, thời gian trôi qua nhanh chóng khiến người ta không thể tưởng tượng được, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hoảng hốt.
Không cần nói nhàn ngôn toái ngữ, chúng ta vào chính sự thôi.
Câu chuyện mới này tôi đã viết 3 vạn chữ mà vẫn chưa từng nói chuyện với mọi người. Câu truyện mới này cũng chưa tuyên truyền khắp nơi. Bởi vì số lượng từ quá ít, mọi người tới đọc cũng chưa có tình tiết gì nhiều, cho nên trước tiên cứ từ từ viết, chờ qua một thời gian nữa, câu chuyện cũng có thêm chút ít, lúc đó sẽ hô hào mọi người tới cùng xem, nếu không hợp thì cũng có ít nhiều gì đó để phán đoán.
Truyện của tôi, nếu bạn đã thích thì rất thích, nếu đã không thích rồi thì sẽ cực kỳ không thích.
Cho nên, lần này vẫn là câu nói trước đây, đọc sách là để thư giãn, là để vui vẻ còn đã không thích rồi thì hãy hạ quyển sách xuống và nói lời tạm biệt. Ngàn vạn lần đừng tự khiến mình không vui đọc quyển sách mà thôi như vậy thật không đáng.
Cùng một câu chuyện, cái nhìn của mỗi người đều sẽ khác nhau, mà suy nghĩ về nó cũng không giống nhau, cho nên vạn nhất tôi có viết ra câu văn không giống với tưởng tượng của bạn, cách phát triển không như bạn mong muốn thì xin hãy thứ lỗi.
Đây chỉ là một câu chuyện xưa đơn giản, tôi sẽ không đổi mới nhiều, cũng không muối mặt cầu đánh thưởng hay xếp hạng. Mỗi buổi sáng tôi sẽ kể cho bạn nghe một chút, giống như thêm một đĩa dưa muối nhỏ có vị chua ngọt cho cuộc sống của bạn, đó chính là ý nghĩa tồn tại lớn nhất của câu chuyện.
Có thể may mắn làm bạn mỗi ngày như vậy cũng là vinh hạnh lớn nhất của tôi.
Chào buổi sáng, chúng ta tiếp tục yên lặng làm bạn nhé!