Võ Nha Nhi khống chế toàn bộ binh mã đang tụ tập tại kinh thành, hắn mang theo số binh mã này đi tới đất phong Lân Châu của Lỗ Vương.
Hoàng đế băng hà, triều đình không tồn tại, hiện tại toàn thành chỉ vang lên một chuỗi thanh âm truyền khắp.
"Võ Đô tướng có lệnh, kẻ đốt giết đánh cướp vào nhà dân, giết."
"Võ Đô tướng có lệnh, kẻ không ra khỏi thành thì đóng cửa thủ hộ không được làm loạn."
"Võ Đô tướng có lệnh, mỗi một hộ đi cùng chỉ được mang theo không quá 5 chiếc xe ngựa."
"Võ Đô tướng có lệnh, bình minh sẽ lập tức khởi hành, quá hạn không chờ."
Một đội binh mã chạy băng băng trên những con phố, không ngừng truyền đạt lại từng hiệu lệnh.
Cửa Bắc là nơi dân chúng tụ tập để đi cùng đại quân, nơi này chẳng phân biệt phú quý nghèo hèn tất cả mọi người đều đang chen chúc ở đây. Nhà giàu thì có ngựa xe tôi tớ, kẻ nghèo thì chân trần, đi bộ dìu già dắt trẻ, ngay cả hoàng thân quốc thích hay quan lớn cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, cũng có một số quan viên đã tụ tập trong quân trận của Võ Nha Nhi, ngọn đuốc chiếu rọi biểu tình xám trắng của bọn họ, bởi họ đã không còn ôm hy vọng bản thân có thể ngăn cản được việc đối phương dụ binh rời khỏi kinh thành.
Đã không thể ngăn cản tình thế này nữa.
"Thi thể của Bệ hạ không thể ném trong hoàng thành mặc kệ được." Một quan viên hô.
Võ Nha Nhi nhìn về phía hắn: "Bệ hạ đã đưa đi tạm thời an táng ở hoàng lăng, bọn thái giám trong cũng sẽ đi theo, còn có binh mã thủ mộ. Nếu An Khang Sơn dùng danh nghĩa thanh quân trắc xông vào hoàng thành thì sẽ không bất kính với thi thể bệ hạ và hoàng lăng."
Quan viên kia im lặng, đây đã là sắp xếp tốt nhất bởi vì không thể đại táng hoàng đế trong tình hình hiện tại được.
"Ta tới thăm Thái tử, ngài đã hôn mê không thể đi theo." Võ Nha Nhi nói tiếp. "Để lại thái y chăm sóc, nếu Thái tử bệnh chết sẽ có người sắp đặt đưa đi hoàng lăng, Thái Tử phi tự nguyện ở lại, còn đám phi tần toàn bộ rời đi cùng đại quân."
Xem ra việc Thái tử nhập hoàng lăng cũng không còn xa, nếu Thái tử chết thì không còn uy hiếp hoặc tác dụng gì lớn, vào hoàng lăng sẽ không bị phản quân làm nhục. Thái Tử phi tránh trong hoàng lăng cũng an toàn hơn so với ở kinh thành, sắp xếp như vậy thực sự rất chu toàn.
"Võ Đô tướng!" Có mấy quan viên với sắc mặt xanh mét, phẫn nộ đi từ bên ngoài vào: "Vì sao xe ngựa của triều đình lại chỉ có 5 chiếc! Công văn điển tàng làm sao chứa hết được?"
Võ Nha Nhi nói: "Công văn điển tàng toàn bộ thu vào kho, chỉ cần mang con dấu đi là đủ rồi, nếu mấy người luyến tiếc thì có thể ở lại thủ."
Có thể An Khang Sơn sẽ không cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ sách vở kia, nhưng kẻ ấy sẽ không khách khí đối với người, ở lại thủ quá nguy hiểm, mấy quan viên kia lại cắn chặt răng nói: "Công văn điển tàng thì thôi, vậy quốc khốt thì sao? Không thể chứa trong mấy chiếc xe này được."
Không bàn về công văn điển tàng, mấy thứ vàng bạc châu báu chắc chắn An Khang Sơn sẽ không buông tha, tất nhiên quốc khố sẽ bị cướp bóc.
"Không mang theo bất cứ thứ gì trong quốc khố." Võ Nha Nhi nói.
Bọn quan viên vừa kinh vừa giận, đó chính là quốc khố của Đại Hạ đấy, đồ nhà quê tới từ Mạc Bắc này chắc chắn chưa từng thấy qua trân bảo trong thiên hạ ở bên trong đâu.
"Đối với bệ hạ mà nói thì, những thứ kia cũng chẳng phải trân bảo gì." Võ Nha Nhi nói: "Cho nên ngài từ bỏ."
Cái gì? Đám quan viên nhíu mày khó hiểu.
Tầm mắt Võ Nha Nhi lướt nhìn qua bọn họ về phía thành trì: "Ý bệ hạ là, kinh thành nếu không giữ nổi thì vì tránh để bá tánh bị phản quân độc hại sẽ để quốc khố lại cho bọn chúng."
Kinh thành quá lớn, toàn bộ dân chúng sẽ không thể rời đi cùng đại quân được, người còn ở lại kinh thành sẽ rất nguy hiểm. Lân Châu đường xá xa xôi, những gian nan hiểm trở trên đường nhiều không kể xiết. Mà kinh thành đã không còn binh mã, cũng chính là từ bỏ chống cự, như vậy sẽ không có người thủ thành cho nên phản quân tiến đến thì việc đốt giết sẽ giảm đi rất nhiều, đối với nhiều người thì họ càng nguyện ý ở lại kinh thành hơn.
Hơn nữa chí bảo trong thiên hạ đều nằm trong quốc khố, lấy mấy ngày mấy đêm cũng không hết, đám phản quân sẽ thẳng tiến đến trân bảo này vì vậy có thể giảm bớt việc cướp bóc của dân chúng trong thành.
Đám quan viên có thể hiểu được ý trong đó, nhưng, ở kia chính là trân bảo tích cóp mấy trăm năm từ khi Đại Hạ lập quốc đấy....
"Đây sao có thể là ý của bệ hạ được?"
"Võ Đô tướng, rõ ràng là ngươi..."
Bọn họ không thể nhịn được đứng lên chỉ trích.
"Được rồi!" Thôi Chinh vẫn luôn trầm mặc, giờ mới lên tiếng ngăn lại đám quan viên ầm ĩ: "Nếu các ngươi muốn thì thay bệ hạ thủ quốc khố đi, hà tất phải mệnh lệnh cho người khác."
Bọn họ là quan to trong triều đình chính là người đưa ra quyết định và tuyên bố mệnh lệnh, sau đó để những người khác đi làm, nếu không thể lệnh cho người khác thì bọn họ tồn tại có ý nghĩa gì?
Đúng vậy, hiện tại không có hoàng đế, không có triều đình, quyền lực của bọn họ đã không còn tồn tại nữa, đặc biệt là trước mặt một tiểu đô tướng tay cầm trọng binh đây.
Bọn họ không có tư cách cũng như năng lực để ra lệnh cho hắn, còn việc thủ quốc khố thì....
Đám quan viên im lặng không nói nữa.
Thôi Chinh nhìn bọn họ, trong bóng đêm ánh lửa bập bùng chiếu rọi vào từng khuôn mặt lúc sáng lúc tối: "Thu dọn những đồ vật hữu dụng rồi lên xe đi."
Hắn xoay người sửa sang lại quan bào, nhận lấy một cái tráp được bọc bằng vải màu vàng do tùy tùng dâng lên, bên trong chính là ngọc tỷ của Đại Hạ. Đây là bảo vật duy nhất hắn muốn bảo vệ.
Người nhà của hắn không đi theo bên người hắn, cũng không có bất cứ ưu đãi được binh mã bảo vệ, mà giống như những bá tánh bình dân chen chúc, chờ đợi sau đó tập tễnh theo kịp bước chân của đại quân.
Trời hửng sáng, ánh lửa le lói còn chút hơi tàn trong nắng sớm, cùng tiếng kèn đồng binh mã từ bốn cửa thành trào ra, thoạt nhìn khá hỗn độn nhưng tụ tập bên nhau, rậm rạp trải dài lại theo quân trận nghiêm minh.
So sánh với binh mã nghiêm túc chỉnh tề đi trước thì dân chúng theo sau càng có vẻ chật vật hỗn loạn hơn, có ngựa xe, có chân trần có nhanh có chậm, có người đi theo binh mã, cũng có người tỏa ra bốn phương tám hướng. Trên đường lớn, những tiếng kêu gào rơi rụng, bụi mù cuồn cuộn bay lên. Mà bên trong kinh thành dần yên ắng, lại càng hỗn loạn hơn. Mặt đường hỗn độn, cửa hàng bên đường đóng chặt, gió lùa qua đường phố cuốn theo hoa lụa, cờ màu bay phấp phới, giờ không còn là cảnh đẹp ý vui nữa mà chỉ còn cảm giác thê lương.
Trong những gia trạch đóng chặt cửa thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc, tiếng la, tiếng ồn ào, biến cố tới quá đột nhiên, việc lựa chọn buông bỏ gia nghiệp không phải là quyết định chỉ trong một đêm được, không ai có thể xác định lựa chọn ấy có chính xác hay không, cũng không ai biết được con đường phía trước sẽ như thế nào.
Trung Hậu đứng giữa con đường trống vắng, hiện giờ không cần lo lắng bị Chấn Võ quân nhận ra nữa, hắn nghe mấy người bên cạnh dò hỏi.
"Còn chúng ta thì sao? Tiếp tục ở lại kinh thành à?"
Trung Hậu ngẩng đầu hít hít mũi, nói: "Tin tức đã cấp báo cho đại tiểu thư, trước khi nàng trả lời chúng ta sẽ luôn canh giữ ở kinh thành."
"Chúng ta còn ở lại nơi này làm gì?" Mọi người nhíu mày: "An Khang Sơn nhất định sẽ vào kinh, ở đây không còn binh mã, chúng ta lại chỉ có vài người không thể làm được gì cả."
Bọn họ anh dũng nhưng không phải cuồng vọng, việc như suất lĩnh dân chúng thủ kinh thành là điều không thể, làm vậy là vô dụng, hơn nữa sẽ mang cho bá tánh ở lại đây tại họa ngập đầu.
Đây là kinh thành của Đại Hạ đấy, tuy rằng hoàng đế không còn nữa nhưng vẫn nên giữ lại tôn nghiêm vốn có chứ.
Đây cũng là ý đồ của Võ Nha Nhi Chấn Võ quân kia, nếu không hắn muốn đi cứu Lỗ Vương thì chỉ cần mang hết binh mã tự mình lén lút rời đi là được, không cần nói hết thế cục hiện giờ cho dân chúng, mang những thứ có thể mang đi, bỏ lại những thứ nên bỏ lại.
"Mấy người chúng ta không phải không làm được gì, An Khang Sơn cho rằng bản thân hắn chiếm cứ được kinh thành, nhất định không thể tưởng tượng được Kiếm Nam đạo chúng ta đã cắm một chân ở đây." Trung Hậu nói, cái tay từ mũi chuyển xuống cằm, vuốt vuốt chòm râu. "Dù sao đây cũng là kinh thành, An Khang Sơn muốn chiếm cứ nó, mà Chiêu Vương hay Lỗ Vương nếu muốn xưng đế cũng đều muốn trở về nơi đây."
Mặc kệ là ai đến hay ai về thì Kiếm Nam đạo luôn có người ở chỗ này. Hiện tại bọn họ chỉ có ít người, tương lai có thể thêm nhiều hơn nha, hiện tại bọn họ không làm được gì, nhưng tương lai không chừng có thể là chủ nhân nha.
Thế gian này mọi việc không có gì là chắc chắn cả, tựa như ai có thể nghĩ được, đại tiểu thư nhà bọn họ có tận 2 vị trượng phu chứ.
Dọc đường đi, thời tiết càng ngày càng ấm áp, chỉ mặc áo đơn khoác theo giáp y mỏng lướt nhanh trên đường cũng đầu đầy mồ hôi.
Bóng đêm buông xuống, tin binh nhanh chóng vọt vào doanh địa không hề bị ngăn trở. Đương nhiên, binh mã nơi này hầu hết là chiến hữu quen thuộc của hắn, nhưng khi tới gần chủ doanh, gặp thêm một vài gương mặt xa lạ cũng không hề ngăn trở, còn nhiệt tình chào hỏi.
"Vất vả rồi!"
"Đã bình an trở về."
"Chuyến đi thuận buồm xuôi gió không?"
"Trước uống ngụm rượu đã."
Bọn họ tới gần dò hỏi, nhận lấy dây cương còn đưa ra bầu rượu.
Tin binh cầm lấy bầu rượu ngửa đầu uống một mồm to, cay nóng như đốt cháy toàn thân, mồ hôi toát ra đầy tấm lưng thật vui sướng đầm đìa. Bước chân hắn không ngừng nghỉ đưa bầu rượu cho vệ binh, vệ binh canh gác trước cửa doanh trướng hội báo, đồng thời nhấc mành lên, hắn bước đi như nước chảy mây trôi từ khi xuống ngựa đến khi bước vào doanh trướng.
Ánh đèn bên trong lều trại vừa sáng ngời vừa nhu hòa, tin binh nhìn nữ tử che mặt đang ngồi trước bàn xem dư đồ, tới gần quỳ một gối xuống.
"Thiếu phu nhân, đây là thư của Đô tướng và kinh thành." Hắn lấy ra hai phong thư, giơ lên.
Lý Minh Lâu ngẩng đầu ừ một tiếng, Phương Nhị ở bên cạnh nhận lấy đưa cho nàng.
"Đô tướng có khỏe không?" Nàng cầm lấy thư, hỏi tin binh. "Trên đường đi an toàn chứ?"
Tin binh lần lượt trả lời.
"Đi nghỉ đi." Nàng nói. "Ngâm nước ấm một chút để giải lao."
Tin binh cúi người thưa dạ, rồi nói thêm một câu: "Đa tạ thiếu phu nhân."
Thiếu phu nhân không nói nhiều lắm, nhưng nàng quan tâm đến từng chi tiết, thẩm thấu vào tận tâm can, tuy rằng hắn thời thời khắc khắc ghi nhớ mình là Chấn Võ quân nhưng thật sự không thể thốt ra lời nói xấu vị thiếu phu nhân này được.
Đối phương lui ra ngoài, Lý Minh Lâu cũng không để ý tâm tình phức tạp của hắn, nàng trước tiên mở thư nhà của Võ Nha Nhi.
"Thư lần này không giống trước đây, chỉ là một tờ giấy mỏng." Nàng ý một tiếng, vẫy vẫy nói với Phương Nhị. Người kia đổi phương thức rồi hay sao? Nàng giũ tờ giấy ra, tầm mắt dừng trên nội dung, thanh âm cũng dừng lại.
Thư viết không còn xưng hô ân ái với thê tử, cũng không hề hỏi thăm thê tử, không còn dong dài hỏi về thời tiết hay việc vụn vặt, chỉ có một câu.
[Nương của ta có khỏe không?]
Phương Nhị ở bên cạnh quét mắt, nhíu mày: "Ý của hắn là gì? Chất vấn à? Hay uy hiếp?"
Lý Minh Lâu cười cười: "Không có ý gì hết, hắn nhớ nương thôi."