Đường phố trong thành Nghi Châu sáng ngời, có vài gã tôi tớ chạy vội vào báo tin.
Rất nhanh dân chúng tụ tập giữ đạo hiếu trước cửa Vương phủ đã nhìn thấy một nữ tử được nhóm lão giả và những người đức cao trọng vọng vây quanh đi tới gần.
Mỗi nhà trong cả thành đều đốt đèn lồng trắng, bóng đêm không còn chỗ nào để ẩn nấp ở nơi này, nhưng theo từng bước chân của nàng, bóng đêm tựa như lại lần nữa chiếm cứ đường phố.
"Diệt đèn một chút đi." Nhóm tôi tớ vội vàng truyền đạt lại yêu cầu.
Yêu cầu này khiến dân chúng khó hiểu cảm thấy không vui. Tuy rằng vị nữ tử này đã cứu giúp thành Nghi Châu, nhưng Chiêu Vương điện hạ vừa mất, đây là để tang cho ngài, tại sao lại có thể diệt đèn vì nàng.
"Vị phu nhân này có thương tích, không tiện thấy ánh sáng." Nhóm tôi tớ kiên nhẫn giải thích. "Mấy người xem đi, tùy tùng của nàng còn cầm dù trong tay kìa."
Dân chúng đưa mắt đánh giá người hộ vệ trẻ tuổi đi bên người Võ thiếu phu nhân, quả nhiên trong tay hắn đang cầm một chiếc dù, tuy rằng không bung ra.
"Võ thiếu phu nhân rất thương tâm, nàng ngồi ở nơi Vương gia qua đời đến tận bây giờ."
"Võ thiếu phu nhân không cho binh mã vào thành, sợ quấy nhiễu dân chúng, chỉ một mình mang theo một hộ vệ vào để bái biệt Vương gia."
Theo lời giải thích của đám tôi tớ, ánh nhìn của dân chúng đã không còn kinh ngạc hay không vui nữa mà chỉ có đồng tình, cảm kích và bi thương. Không biết người nào đã dẫn đầu thi lễ: "Cảm tạ đại ân của Võ thiếu phu nhân đã đến cứu viện."
Một nhà Chiêu Vương chết thê thảm như thế nào, phản quân hung tàn ra sao, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, nếu không có toán binh mã này, kẻ tiếp theo bị xét nát, bị hành hạ đến chết là chính bản thân bọn họ. Binh mã của Võ thiếu phu nhân là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Trước cửa Vương phủ, tiếng khóc, tiếng cảm tạ, lời cảm kích trào lên như sóng.
Lý Minh Lâu dừng chân, lúc này không có thanh âm bén nhọn hay cất cao giọng mà ngược lại chỉ có tiếng nghẹn ngào, nức nở nhưng đã đánh thức được khuôn mặt đờ đẫn và thân mình tê liệt của nàng.
Tất cả mọi người trong thành đang tụ tập trước cửa vương phủ, bên trong không thể vào được cho nên đã ở bên ngoài canh giữ. Lúc này, những ngọn đèn trắng đã được diệt bớt, ánh sáng trở nên tối tăm hơn rất nhiều, khiến cho khung cảnh càng thêm rậm rạp, chật chội....
Đều là bóng người, đều là người sống.
Đời trước, lúc này bọn họ có thể đã chết hoặc là đang bị tàn sát, mà hiện tại nam nữ, già trẻ, phú quý, bình dân thậm chí cả khất cái hay lưu dân. Người thì thi lễ người thì chắp tay, người quỳ xuống nói lời cảm tạ, hoặc biểu đạt bi thương đều sống động đến vậy.
Nàng không cứu được Chiêu vương, nhưng không phải không có gì thay đổi, những người từng chết này đều đã sống sót.
Có lẽ đây là ý nghĩa trong lời nói "lần này không giống" của Chiêu Vương.
Nàng cúi người đáp lễ.
Thấy được đáp lại, lời cảm tạ của dân chúng càng thêm mãnh liệt.
Sau khi nàng được nhóm lão giả và những người đức cao trọng vọng của Nghi Châu che chờ đi vào Vương phủ.
Dân chúng bên ngoài vẫn còn bi thương, nhưng những lời bàn tán về vị Võ thiếu phu nhân này lại được lan truyền.
"Ta chưa bao giờ biết nữ tử còn có thể suất binh."
"Thoạt nhìn nàng cũng không giống như những nữ hào kiệt có công phu cái thế."
"Không có công phu còn dám dẫn binh xa như vậy để tới cứu viện à."
"Có phải nàng mang binh đi cứu người nên mới bị thương hay không? Có phải bị hủy dung rồi không, thật đáng tiếc, đáng để kính trọng."
Lúc này dân chúng bình thường bên ngoài mới chỉ biết được vài ba tin tức hữu hạn, nhưng không ít nhà phú hào, quyền quý đã nghe được tin tức mấu chốt.
Sở dĩ vị Võ thiếu phu nhân này được lễ ngộ như vậy là vì, ngoại trừ nàng là ân nhân cứu mạng của toàn thành Nghi Châu ra thì còn vì nàng là sứ giả của hoàng đế, trong tay nàng cầm "hoàng đế chi tỉ", thứ đứng đầu trong sáu tỉ.
Như vậy, có thể thấy được hoàng đế nể trọng nàng, cũng có thể thấy được thái độ của Hoàng đế đối với Chiêu vương. Đây là bệ hạ phái nàng tới để đưa ấn tín cho Vương gia, muốn ngài thừa kế đại thống.
Chỉ tiếc Vương gia, ngài ấy....
Thật ra, Chiêu vương có thể không chết, nếu ngài kêu gọi mọi người thủ thành, dù phản quân có hung mãnh ra sao, thì thành trì Nghi Châu không tử thủ được 3-4 ngày thì cũng có thể ngăn được 1-2 ngày, mà chẳng sợ chỉ cần nửa ngày thôi, viện binh của Võ thiếu phu nhân tới thì nguy cơ sẽ được giải quyết.
Nhưng mà, Chiêu Vương quá thiện tâm, ngài tình nguyện xả thân cũng muốn bảo vệ bá tánh của Nghi Châu.
Nghĩ đến đây, bi thương lại lần nữa thổi quét xuống khắp nơi, tiếng khóc vang lên rung trời ngoài vương phủ.
Ông trời không phù hộ Đại Hạ, ông trời không phù hộ minh quân.
Nghe thấy tiếng khóc lại vang lên phía ngoài, Lý Minh Lâu quay đầu lướt nhìn rồi than nhẹ một hơi.
"Vài thập niên qua, Vương gia luôn yêu quý, chăm sóc toàn bộ dân chúng Nghi Châu." Một lão giả thở dài nói, ông giơ tay lau đi nước mắt.
Vừa rồi đã giới thiệu, ông chính là tộc trưởng của Hoàng thị là một đại gia tộc thuộc thành Nghi Châu. Chiến sự xảy ra, quan phủ tại đây người thì chết, kẻ thì bỏ chạy, hiện tại người chủ trì toàn bộ châu thành là các đại gia tộc.
Lý Minh Lâu đi vào bên trong vương phủ, nhìn hơn một trăm cỗ quan tài được bày trong tiền điện, dưới ánh đèn quả thật cực kỳ chấn động. Nàng đã nghe đám người Hoàng tộc trưởng nói về quá trình Chiêu Vương ra khỏi thành tử chiến, hóa ra ngài lại vũ dũng, thiện tâm như vậy.
Nàng nghe đám người kia kể về Chiêu vương, ngài yêu quý dân chúng, dẫn dắt bọn họ ra biển kinh thương ra sao. Càng nghe, càng phác họa rõ ra một Chiêu Vương khôn ngoan nhân từ hơn hẳn Lỗ Vương.
Nghĩ đến Lỗ vương, bàn tay đặt trên đầu gối của nàng nắm chặt lại. Hạng Vân là đầu sỏ diệt Lý thị, nhưng Lỗ Vương cũng không thể thoát khỏi can hệ. Hạng Vân dám diệt tộc Lý thị, tất nhiên là đã được "người kia" bày mưu đặt kế.
Tuy rằng nàng chưa bao giờ gặp Lỗ vương, Lưu Phạm và Khương Lượng cũng rất ít khi đề cập tới vị này, nhưng cũng có lúc ngẫu nhiên nhắc tới, không phải là lời khen ngợi, chỉ dăm ba câu bình phẩm là một người vô tình, hèn nhát và đa nghi.
Nếu Chiêu Vương có thể sống thì tốt rồi, vận mệnh của Lý thị cũng có thể thay đổi. Nàng nhìn quan tài cao lớn của ngài được bày giữa tiền điện, chỉ đáng tiếc....
Nàng ngồi quỳ xuống, khom người, cúi đầu vùi vào hai tay, thiên mệnh không thể trái ư? Không thể trái ư.
Nữ tử này lại lâm vào bi thương giống như khi ở ngoài thành, đám người Hoàng tộc trưởng im lặng, nhìn những cỗ quan tài trước mặt, trong bi thương còn pha lẫn mờ mịt, chỉ chớp mắt Đại Hạ đã rối loạn, tiếp theo phải làm gì bây giờ?
Bi thương thế nào cũng không thể khiến thời gian đình chỉ, đêm tối vẫn vô tình lướt đi, ban mai dần bao phủ lấy thành Nghi Châu.
Nhóm tộc trưởng cùng với những người tài giỏi được dân chúng đề cử mang theo vẻ mỏi mệt đã tụ tập lại bàn bạc.
"Vương gia không còn, phản quân cũng không còn thề nhất định phải chiếm được Nghi Châu nữa, nhưng đã không có Vương gia, thì bất luận một người nào cũng có thể chiếm lấy tòa thành trì này."
"Quan phủ và quan binh, người thì chạy người thì chết, hoàng đế cũng đã băng hà, Chiêu Vương đã mất, sẽ không còn quan phủ hay quan binh được phân đến đây nữa."
"Nghi Châu của chúng ta dồi dào, thế đạo rối loạn, Vương gia không còn, tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn chiếm lấy làm của riêng."
Hoàng tộc trưởng gõ gõ xuống góc bàn, đánh gãy lời nghị luận, mọi người đều nhìn về phía ông.
"Trước lúc lâm chung Vương gia đã dàn xếp cho chúng ta rồi." Ông nói. "Ngài phó thác Nghi Châu cho Võ thiếu phu nhân."
Tuy rằng phần lớn số người ở đây cũng có mặt lúc đó, nhưng khi nghe lời này vẫn còn mang chút ít nghi ngờ. Không biết vị Võ thiếu phu nhân này thế nào, càng không biết trượng phu Võ Nha Nhi của nàng ra sao, nghe nói là một người cực kỳ hung dữ....
"Tộc trưởng gia gia." Một người trẻ tuổi nhảy vào phòng. "Không tốt rồi, Võ phu nhân muốn đi."
Đi? Mọi người trong phòng lập tức kinh hoảng, bọn họ đang lo lắng nàng chiếm lấy thành Nghi Châu đây, không nghĩ tới nàng lại muốn rời đi.
Mọi người vội vàng vọt ra, thấy lúc này đã có mấy gã thái giám vây quanh trước mặt Lý Minh Lâu.
"Thiếu phu nhân, đây là bảo khố của Chiêu Vương phủ." Một lão thái giám nghẹn ngào nâng một chùm chìa khóa leng keng lên. "Vương gia để chúng nô tài trông coi bảo khố, chờ tân chủ nhân đến."
Chiêu Vương một mình đi chịu chết, để lại bảo khố cho phản quân, hy vọng bọn chúng không cướp bóc của dân chúng trong thành. Hiện tại, tiến vào thành không phải là phản quân, vậy dùng những kỳ trân này cầu xin nàng bảo vệ dân chúng Nghi Châu đi, Chiêu vương ở dưới suối vàng có biết cũng an lòng.
Lý Minh Lâu lắc đầu: "Ta không phải tân chủ nhân."
"Võ thiếu phu nhân, đúng là người." Hoàng tộc trưởng vội nói. "Trước lúc lâm chung, vương gia đã phó thác Nghi Châu cho người, người đã quên ư?"
"Thiếu phu nhân, người không thể đi được."
"Thiếu phu nhân, người không thể vứt bỏ chúng ta."
Những người khác cũng nghẹn ngào thi lễ giữ lại.
Nàng nói: "Ta không phải vứt bỏ mọi người, hiện tại ta có việc khẩn cấp, phải đi trước một bước, ta sẽ để lại binh mã bảo vệ thành Nghi Châu."
Như vậy à? Đám người Hoàng tộc trưởng do dự.
"Thiếu phu nhân, người nên kiểm đếm trước bảo khố của Chiêu vương điện hạ đi đã." Hoàng tộc trưởng có chút tư tâm nói. "Đây là nơi quan trọng nhất của thành Nghi Châu."
Cũng là nơi quý giá nhất, bên trong có kỳ trân dị bảo của khắp thiên hạ, không có người nào không động tâm, không có người nào sẽ vứt bỏ nó.
Lý Minh Lâu không nhìn Hoàng tộc trưởng, cũng không liếc mắt nhìn chùm chìa khóa mà lão thái giám đang dâng lên, nàng chỉ gọi người đến.
Binh mã vẫn còn ở ngoài thành, Trung Ngũ, Từ Duyệt, Chu Hiến đi vào, tầm mắt của nàng ngừng trên người Chu Hiến: "Chu lữ soái, thành Nghi Châu giao cho ngươi, một ngàn binh mã có đủ hay không?"
Chu Hiến kinh ngạc, không khỏi liếc mắt sang nhìn Trung Ngũ, rồi lại nhìn về phía nàng: "Ta ư?"
Nàng gật đầu: "Hiện tại, chúng ta muốn đi Tuyên Võ đạo, ngươi thủ Nghi Châu đi, một ngàn binh mã có đủ hay không?"
Chu Hiến nói: "Đủ, đương nhiên là đủ rồi, nhưng mà..."
Hắn còn chưa nói xong, nàng chỉ nghe thấy chữ "đủ" đã nhấc chân đi: "Khởi hành."
Trung Ngũ thưa dạ, Phương Nhị vây quanh Lý Minh Lâu cùng bước nhanh ra ngoài.
Chu Hiến còn muốn nói thêm nhưng lại bị đám người Hoàng tộc trưởng ùa lên trước đẩy ra.
Vị Võ thiếu phu nhân này thật sự phải đi rồi! Không phải dục nghênh hoàn cự (làm điệu bộ) rồi!
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân."
Khi nữ tử như bóng đêm này đi ra ngoài, cả tòa thành màu trắng tựa như trở nên kích động.
Mặc kệ Hoàng tộc trưởng muốn giữ lại hay là Chu Hiến do dự đều không thể ngăn cản được bước chân của nàng. Nhìn đội binh mã chỉnh tề nhanh chóng lướt đi, một đám người chỉ có thể đứng tại cửa thành nhìn theo với biểu tình mờ mịt lại không thể tin tưởng được.
"Vậy mà có người nghe về bảo khố đầy kỳ trân của Chiêu Vương lại không động tâm, cũng không hề liếc qua một cái." Hoàng tộc trưởng nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nàng cứ như vậy để thành Nghi Châu cho ta ư? Không phải nên để cho Trung Ngũ hay sao? Hắn mới là người một nhà của nàng mà, tại sao...." Chu Hiến đứng bên cạnh cũng đang lẩm bẩm, gãi đầu: "Tại sao lại giống như cũng coi ta là người nhà vậy?"
Không có bất cứ một chút do dự hay nghi ngờ gì, đây là một tòa thành đấy, vừa rồi mấy lão nhân kia còn thì thầm gì mà bảo khố của Vương gia. Bảo khố của một Vương gia nhất định rất lớn và cất giấu nhiều tài vật hơn cái nhà kho của đám Phạm Dương quân trong trấn nhỏ đúng không....
"Nàng không sợ ta đưa cho Đô tướng hay sao?" Chu Hiến lẩm bẩm, chợt phì một tiếng, chống nạnh sửa lại lời nói: "Ta á, đương nhiên phải đưa cho đô tướng rồi, vì ta chính là người của Đô tướng mà."
- ---------------------------
P/s: Bạn chủ nhà đang có chút việc bận @@, nên mấy hôm tới sẽ không có chương mới nha cả nhà. Thank mọi người ủng hộ ạ!!!