Trời vừa tảng sáng, Tam phu nhân Vương Thị đã lên đường về nhà mẹ đẻ thăm người thân, mười mấy hộ vệ cưỡi ngựa vây quanh bốn chiếc xe ngựa, tiếng nha đầu v* già vô cùng ồn ào náo nhiệt dần dần ra khỏi phủ Giang Lăng, đồng thời cũng có một chiếc xe ngựa chỉ có một người hộ vệ đi ra từ cửa sau, yên lặng đi khỏi phủ thành bằng một cửa khác.
Bởi vì thân thể không thoải mái cho nên càng phải đi sớm một chút.
Núi Mạo Nhi trùng trùng điệp điệp, đồng ruộng dưới chân núi cũng không nhiều, bọn họ có thể gặp được vài người qua đường sống dựa vào núi như tiều phu, thợ săn hay người nhặt cứt trâu....
"Chưa bao giờ nghe danh Liệp tiên sinh cả." Lão giả lắc đầu. "Chúng ta ở đây không có đại phu, nếu bị bệnh thì lên núi đào thảo dược uống, có thể khỏe là tốt, nếu không thì chỉ có thể chờ chết."
Nguyên Cát cảm tạ.
Lão giả lại nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh, mành của cửa sổ xe đã rũ xuống kín mít, hiện giờ thời tiết đang vào mùa thu mát mẻ, hẳn là bệnh nặng không thể thấy gió đúng không?
Đúng là cái gì cũng có thể thử khi mà tuyệt vọng, không biết những người này nghe thấy thông tin không đáng tin cậy ấy ở đâu đã tìm tới.
"Nơi này của chúng ta phần nhiều là săn thú." Lão giả bổ sung một câu: "Thật sự là không có đại phu gì, có bị thương cũng chỉ tự mình chữa trị, cho nên nếu bảo đại phu thì mỗi người đều là đại phu rồi."
Nguyên Cát lại cảm tạ một lần nữa.
"Đi thôi." Lý Minh Lâu ở trong xe cũng đã nghe được.
Phương Nhị giục ngựa đi về phía trước, Nguyên Cát đi theo bên cạnh xe.
Là nữ tử, lão giả né tránh sang bên đường nghe thấy thanh âm của nàng, vừa cảm thấy kinh ngạc lại cảm thấy đồng tình.
"Có phải là không đúng tên hay không?" Nguyên Cát suy đoán nói: "Liệp tiên sinh là xưng hô tôn kính, còn mọi người ở quê nhà thì lại xưng hô theo cách khác."
Vấn đề này Lý Minh Lâu cũng đã nghĩ tới, khi đó Liệp tiên sinh cũng đã thành danh, Hạng gia cực kỳ tôn kính, hai chữ "tiên sinh" không phải ai cũng có thể xưng hô được.
"Có lẽ hiện tại, người ấy không ở nơi này." Nàng nói.
Nàng biết quá quá ít về những việc của Liệp tiên sinh, nàng chỉ mơ hồ nghe qua mà thôi.
"Tiểu thư, bên kia có nho núi." Đột nhiên Nguyên Cát nói.
Nho núi? Lý Minh Lâu hơi giật mình, đây là ý gì? Tiếng vó ngựa cất lên Nguyên Cát rời đi rồi lộn lại, màn xe khẽ nhúc nhích, một bàn tay nâng một chuỗi trái cây màu đỏ tím tiến vào.
"Tiểu thư nếm thử đi." Nguyên Cát nói: "Lão nô đã dùng nước rửa sạch."
"Chua hay không chua." Phương Nhị nghi ngờ hỏi: "Chẳng có người nào hái cả."
"Không ngọt lắm nhưng mà chua cũng có tư vị mà." Nguyên Cát nói.
Lý Minh Lâu nghe hai người đối thoại bên ngoài, nàng chợt hiểu, Nguyên Cát không có ngụ ý gì chỉ muốn nàng ra ngoài thuận tiện giải sầu mà thôi.
Nhân sinh có trăm vị.
Lý Minh Lâu duỗi tay nhận lấy chùm nho, rồi ăn một quả: "Có chút chua."
"Thứ người ta rao bán trên đường ăn mới ngon." Phương Nhị thúc giục ngựa nhẹ nhàng đi về phía trước.
Phong cảnh núi Mạo Nhi không phải quá đẹp, nhưng ngẫu nhiên cũng có người kết bè kéo hội tới du ngoạn và săn thú, càng gần chân núi thì người càng nhiều.
Nguyên Cát vẫn hỏi thăm về Liệp tiên sinh như cũ, dò hỏi cả những lão giả hay người trẻ tuổi.
"Chưa từng nghe tên."
"Nơi này của chúng ta không có ai là tiên sinh cả."
"Làm gì có đại phu nào được xưng là tiên sinh? Phủ thành cũng không có mà."
Người lớn tuổi hay trẻ tuổi đều lắc đầu nói không biết, còn mồm năm miệng mười bàn luận, ven đường trở nên náo nhiệt hơn. Chợt có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến kèm theo tiếng mắng chửi.
"Đúng là tiểu tử kia!"
"Đừng để cho nó chạy!"
Bộp.. Bộp...
Vài tiếng roi vang lên, tiếng hài đồng kêu lên thảm thiết từng đợt.
Mọi người kinh ngạc nhìn sang thì thấy trên đường có 6 người trẻ tuổi đang cưỡi ngựa như bay, trong đó có hai người đang vung roi, trước vó ngựa của bọn họ là một thiếu niên gầy yếu đang bò lăn lóc, quần áo tan nát theo từng lần ngọn roi vụt xuống, kèm theo tiếng kêu thảm thiết liên tục phát ra.
Xảy ra chuyện gì vậy? Ngay giữa ban ngày ban mặt mà hành hung người sao?
Dù cho 6 người kia có mặc quần áo hoa lệ, không phú thì cũng là quý nhưng lão giả cao tuổi cũng không thể đành lòng nhìn người thiếu niên kia bị như vậy, đã tiến lên hỏi.
Đương nhiên người đánh không hề sợ hãi mà nói:
"Thằng nhãi ranh này lừa tiền." Một người trong nhóm kia phẫn nộ quát, roi trong tay hắn chỉ thẳng vào thiếu niên đang run rẩy nằm bò trên mặt đất.
Một người khác lấy 3 con gà rừng vứt nên người thiếu niên: "Dám dùng thịt nát để giả làm con mồi ư."
"Bọn lão tử lại dễ lừa như vậy sao?" Đám người hoa lệ kia gầm lên.
Bọn lão tử không dễ lừa, mà cũng không lừa được, đám người vây xem không khỏi lui về sau vài bước. Huống chi bọn họ đều là những người dựa vào núi mà sống, phần nhiều là săn thú, đại đa số con mồi đều mang vào thành trấn để bán. Do vậy bán thịt nát là không đúng, còn làm tổn hại thanh danh của những thợ săn khác.
"Trả tiền cho người ta đi."
"Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã lừa gạt người rồi."
Có tiếng trách cứ có tiếng khuyên bảo vang lên.
Thiếu niên vừa khóc vừa nói: "Ta đã trả rồi."
Đã trả rồi à, những người vây xem không khỏi lại nhìn về phía 6 người kia.
"Nếu không phải chúng ta đuổi theo thì ngươi có trả hay không?" Một người đàn ông cười lạnh nói: "Loại tiện dân như ngươi, ta đã thấy nhiều."
Thiếu niên ngẩng đầu lên nói: "Không phải là thịt nát, ta không lừa gạt người."
Khuôn mặt hắn cũng hắc gầy như thân hình của hắn, không hề đặc biệt nhưng trong đám người vây xem có người nhận ra hắn, hô lên: "Tiểu Oản."
Tiếng kêu còn chưa dứt thì bộp một tiếng, một ngọn roi vụt vào mặt thiếu niên, tức khắc da tróc thịt bong, khuôn mặt thiếu niên đã thay đổi hoàn toàn không phải ai cũng nhận ra, thiếu niên kêu lên thảm thiết lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Tiếng sợ hãi vang lên từ bốn phía, có vài người nhát gan đã mềm chân ngồi quỳ xuống mặt đất.
"Chết cũng không hối cải!" Chủ nhân của chiếc roi kia lạnh lùng nhìn thiếu niên đang cuộn tròn kêu thảm thiết dưới mặt đất.
"Kẻ gian trá như này phải đưa đi quan phủ." Một người khác bên cạnh cũng lạnh lùng nói.
Nếu bị đưa đến quan phủ thì chết chắc rồi, lão giả quen biết thiếu niên run run quỳ xuống cầu xin:
"Hắn tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, trong nhà chỉ có cha già nửa điên nửa dại, các đại gia đánh một trận cho hả giận, hắn có giáo huấn này về sau sẽ không dám nữa."
Đều là hàng xóm quê nhà với nhau, lại có người đi đầu, tuy rằng sợ hãi đối phương quyền quý nhưng cũng không ít người lên tiếng xin giúp.
Lập tức 6 người kia liếc nhau, mắt người đàn ông nắm roi lóe lên nói: "Thôi được." Hắn thu roi lại.
Mấy người ghìm ngựa khiến ngựa hắt xì rồi quẫy đạp tạo thành một mảnh bụi đất.
"Lần sau đừng để ta gặp được." Người kia nói, rồi kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa hí vang rồi nâng 2 chân trước lên.
Đám người vây xem vui mừng vội vàng cảm tạ, lão giả chuẩn bị nâng thiếu niên đang cuộn tròn dưới đất lên, chợt phía sau có một người mạnh mẽ vọt tới va vào khiến hắn ngã sang một bên, ai vậy?
Bóng người lướt qua hắn không hề dừng lại, mà nhào về phía thiếu niên, nhưng không hề cúi người nâng người nằm dưới mặt đất mà là đứng tại chỗ giơ tay lên.
Tiếng ngựa hí vang, tiếng người thét chói tai, bịch một tiếng rất lớn, bụi bặm dưới mặt đất cũng bay lên.
"Người nào!"
Tiếng la kinh sợ và phẫn nộ nổi lên bốn phía.
Đám người vây xem dại ra nhìn một con ngựa đang té lăn trên mặt đất, lập tức có một kẻ vừa chật vật lại hoảng sợ đứng lên, trong tay còn nắm roi ngựa.
"Đánh thì cũng đã đánh, hà tất còn muốn mạng người." Phương Nhị nói.
Muốn mạng người? Đám người vây xem giờ mới phản ứng lại, nhớ tới màn vừa rồi, người đàn ông nắm roi tưởng như xoay người giục ngựa rời đi nhưng khi vó ngựa kia nâng lên lại hướng về người thiếu niên đang cuộn tròn trên mặt đất, quá đột nhiên khiến mọi người đều ngây người.
Nếu vó ngựa kia mà đè xuống thì thiếu niên kia không chết cùng tàn phế.
Cũng may, cũng may có người kịp thời ra tay, người này là....
"Ngươi biết ta là ai không, ta là...." Kẻ kia phẫn nộ hô lên, bởi vì đột nhiên bị xốc khỏi lưng ngựa cho nên quần áo hoa lệ đã dính đầy bụi đất, trên người cũng bị đau nhức do va chạm.
Hắn phải giáo huấn người này, hắn muốn báo gia môn, hắn muốn cho người này biết đã chọc tới người không nên dây vào.
Phương Nhị lại báo gia môn trước: "Ta là người của Lý thị Giang Lăng."
Gia môn đã báo, giấu giếm thân phận chỉ làm lãng phí thời gian, đặc biệt là khi giải quyết phiền toái thế này.
Họ Lý ở phủ Giang Lăng thì nhiều vô số kể nhưng người có thể đơn giản tự xưng là Lý thị thì chắc chắn chỉ có một nhà mà mọi người đều nhận thức.
Báo gia môn chính là so sánh gia môn với nhau, người đàn ông nắm roi biết không thể so sánh được nên đã dậm mạnh chân xuống đất, chuyển người nói: