Đệ Nhất Hầu

Chương 30



30. Ý nghĩa của quy củ.

Vương thị từ nhà mẹ đẻ trở về vừa vào cửa đã thấy không ít vú già và nha đầu chạy loạn.

"Tới đón chúng ta mà rối loạn quá." Lý Minh Kỳ đi phía sau thấy vậy thì oán giận: "Nhà bà ngoại chẳng như vậy."

Đám vú già, nha đầu đang lộn xộn nhìn thấy xe đều vội vàng dừng lại cung nghênh.

Bởi vì được Lý lão phu nhân cho phép, Vương thị ở nhà mẹ đẻ thêm 2 ngày, sáng sớm nay mới trở về.

"Ở nhà còn cần con quản hay sao." Vương thị trừng mắt liếc con gái một cái. "Nhanh về rửa mặt rồi mang lễ vật dâng lên cho tổ mẫu đi, nếu không phải có tổ mẫu của con thì con có thể thu nhiều lễ vật như vậy sao."

Lý Minh Kỳ đắc ý quay đầu nhìn chiếc xe theo phía sau, trên xe có một chiếc rương lớn bên trong đều là lễ vật nàng thu được, những thứ này đều do nàng được Lý lão phu nhân sủng ái mà đạt được.

Là cháu gái được đệ nhất lão phu nhân phủ Giang Lăng sủng ái nhất thì mới càng có nhiều người muốn sủng ái nàng.

"Bây giờ con đi luôn." Lý Minh Kỳ nhảy xuống xe. "Con muốn ăn cơm ở chỗ tổ mẫu."

Nàng muốn ăn ngấu ăn nghiến giống như bị bỏ đói mấy ngày, sau đó nàng sẽ nói ở ngoài không muốn ăn cơm, chỉ có cơm của tổ mẫu mới là ngon nhất. Lão nhân gia mà sẽ thích nghe như vậy, thật ra cực kỳ dễ lấy lòng.

Đám vú già đang cung nghênh vừa nghe vậy thì vội vã xua tay:

"Hiện tại, Kỳ tiểu thư đừng đi."

Lý Minh Kỳ khó hiểu.

"Lý Mẫn tới." Vú già nói.

Đương nhiên, Vương thị và Lý Minh Kỳ đều biết Lý Mẫn là ai.

"Vậy, tổ mẫu của con sẽ không chiêu đãi người khác đâu." Vương thị cười nói, "Trễ chút con lại đi."

Lý Minh Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, chỉ cần nhìn thấy Lý Mẫn là tổ mẫu cao hứng không thôi, hiện tại nàng đi đến chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm, không bằng chờ Lý Mẫn đi rồi lại tới.

Một nữ hài tử thông minh luôn phải xem xét thời thế.

Lý Minh Kỳ nhẹ nhàng xoa xoa chuỗi vòng đeo trên người, vì để Lý Minh Lâu hiểu rõ đạo lý này, nàng có nên mượn chuỗi vòng thêm mấy ngày nữa không nhỉ?

Nhưng mà, không khí trong nhà có chút quái lạ, Vương thị dắt Lý Minh Kỳ về chỗ ở, dọc đường đi thấy không ít vú già và nha đầu chạy loạn, hoặc là tụ lại bên nhau thì thầm với biểu tình cổ quái.

Vốn dĩ Lý Mẫn tới, trong nhà cũng rất loạn nhưng trên mặt mọi người đều mang theo tươi cười vui vẻ, lần này... không khí quá nặng nề.

"Làm sao vậy?" Tam phu nhân Vương thị rất nhạy bén hỏi.

Đám vú già, người xem ta, ta xem người đều không dám nói, cuối cùng vẫn là nhóm vú già trong viện của tam phu nhân ra tới nghênh đón, hạ giọng nói:

"Lão phu nhân và Nhị phu nhân đang cãi nhau."

Tả thị luôn trưng ra bộ dạng tiếu diện phật vậy mà có thể ồn ào cãi nhau với lão phu nhân ư? Vương thị rất kinh ngạc, việc này đúng là hiếm lạ, vì sao vậy?

"Vì, Lý Mẫn." Vú già do dự một chút rồi nói.

Lão phu nhân phát hỏa gạt đổ đồ ăn Tả thị gắp cho, Tả thị quỳ xuống cũng không nguôi giận. Lão phu nhân lớn tiếng cho gọi Lý Mẫn tới. Lúc này, dù Lý Mẫn có chết thì đám vú già, nha đầu cũng phải nâng hắn tới trước mặt bà.

Lý Mẫn đâu có chết, tối qua hắn chỉ là uống quá nhiều mà thôi, nghe thấy nha đầu truyền lời cũng bất chấp rửa mặt, thay quần áo đã chạy tới viện của lão phu nhân.

Trên đường đi hắn gặp phải Lý Phụng Thường.

"Lão phu nhân luôn nhớ thương ngươi, vẫn luôn chờ ngươi tới vấn an. Vì vậy, sau khi gặp mẫu thân ngươi lại đi uống rượu xã giao cũng không muộn mà." Lý Phụng Thường trầm mặt không vui nói.

Lý Mẫn liên tục gật đầu: "Là lỗi của nô tài." Nói xong, hắn lại nhìn sang nha đầu bên cạnh. "Tiểu Mai tỷ tỷ, nhanh giúp ta tìm cành mận gai tới, ta xin đến chịu đòn nhận tội với lão phu nhân."

Vốn dĩ mặt Tiểu Mai khá căng thẳng lại bị câu này của hắn chọc cười, nhưng nàng vội nghiêm mặt lại, bất mãn oán trách:

"Hiện tại, ngươi mới biết sai hay sao?"

Đâu chỉ có lão phu nhân ngóng trông mà cả nhà này cũng đều ngóng trông hắn đấy, Lý Mẫn nói chuyện vừa dí dỏm lại tri kỷ, mỗi lần gặp đều chuẩn bị lễ vật cho mỗi người các nàng.

Lý Mẫn khom lưng thi lễ với nàng:

"Ta sai rồi, sai rồi."

Tiểu Mai do dự một chút: "Lão phu nhân không phải tức giận vì điều này."

Lý Phụng Thường đang nhíu mày khinh thường biểu hiện a dua nịnh hót với bất luận người nào tựa như thái giám này của Lý Mẫn, nghe vậy thì bước chân cũng hơi khựng lại,

"Hả, ta còn làm gì sai nữa sao?" Vẻ mặt Lý Mẫn đầy ưu tư, hắn nắm tóc dùng sức nghĩ.

Tiểu Mai liếc mắt nhìn Lý Phụng Thường một cái rồi gục đầu xuống nói:

"Dù ngươi có bận rộn như thế nào đi chăng nữa thì lão phu nhân không phải không chờ được, tại sao lại nhờ Nhị phu nhân đưa đồ tới?"

Hóa ra là vì chuyện này, Lý Mẫn thở phào nhẹ nhõm:

"Chẳng lẽ Nhị phu nhân chưa nói với Lão phu nhân hay sao?" Không chờ Tiểu Mai trả lời, hắn đã cười to, còn giơ tay đánh vài cái lên mặt mình.

"Ta sai rồi, hẳn là nên tự mình nói với lão phu nhân."

Dứt lời, hắn chạy một mạch vào sân.

Tiểu Mai vội vàng đuổi theo.

Lý Phụng Thường không thể chạy theo bọn họ, chờ tới khi hắn đi vào thì đã thấy Lý Mẫn đang quỳ gối nắm góc áo của Lý lão phu nhân.

"Quy củ đã thay đổi sao?" Lão phu nhân cực kỳ tức giận. "Con trai ta hiếu kính ta, vì sao còn phải nhờ người khác đưa cho hả? Hắn không còn nữa nhưng ta không phải là mẹ của hắn sao? Quy củ này sao còn phải thay đổi?"

Tả thị quỳ gối ở một bên, nâng tay áo lên nhẹ nhàng lau đi khóe mắt.

"Mẫu thân, thay đổi không phải quy củ ấy." Lý Phụng Thường mở miệng, chủ động nói: "Con đang muốn đến nói với mẫu thân, là bên đại ca lại tặng thêm một ít."

Nghe thấy Lý Phụng Thường được tặng cửa hàng, biểu tình Lý lão phu nhân hòa hoãn hơn vài phần, của con trai đương nhiên cũng là của bà, trong nhà được thêm tài sản đều là chuyện tốt.

"Hắn suy xét thật chu đáo." Bà than nhẹ, rớt nước mắt hô "Con của ta ơi."

"Cho nên, bên kia đã gộp lại đưa tới cùng nhau, sau đó con mới bảo nàng đưa tới cho mẫu thân." Lý Phụng Thường nói.

Lý lão phu nhân quản lý tiền đối với sổ sách rất mẫn cảm, vừa nghe vậy thì ngồi thẳng thân mình hỏi:

"Ý con là về sau tiền của ta sẽ gộp cùng con? Sau đó ta tới lĩnh từ con sao?"

Lúc này Lý Phụng Thường không chủ động nói mà nhìn về phía Lý Mẫn.

Lý Mẫn nắm lấy góc áo của lão phu nhân gật đầu nói:

"Đúng vậy, đúng vậy, đều cùng nhau đưa về, lão phu nhân không cần phải gặp nô tài nữa, Nhị lão gia sẽ đưa tới cho ngài." Mặt hắn dán vào đầu gối của lão phu nhân nói:

"Không biết lão phu nhân không gặp được nô tài có luyến tiếc không, còn nô tài rất luyến tiếc lão phu nhân...."

Lý lão phu nhân duỗi tay đẩy trán hắn ra, với sức lực một ngày đi 6 vòng hoa viên của bà thì cái đẩy kia khiến Lý Mẫn ngồi bệt xuống dưới đất.

"Ai luyến tiếc ngươi! Thật hoang đường." Bà phẫn nộ hô lên: "Ngươi đây là muốn về sau ta ngửa tay ra đòi tiền của con trai và con dâu sao!"

Như vậy thì còn gì là uy nghiêm của mẫu thân nữa!

Muốn tiền phải xin xỏ con trai đấy, trong đầu mỗi người ở đây đều hiện lên ý niệm ấy.

"Đây là con trai cả hiếu kính ta, dựa vào cái gì mà ta phải nhìn sắc mặt người khác, phải lấy từ trong tay người khác hả?

Lý Phụng Thường bộp một cái quỳ xuống: "Mẫu thân."

Tả thị vốn quỳ dưới đất bắt đầu cúi người không tiếng động khóc nức nở.

Con trai cả là con vậy mà con trai thứ hai lại là người khác sao???

Lý lão phu nhân cũng phát hiện mình thất thố, bà vỗ bộp một tiếng lên bàn, lướt qua những lời vừa nói:

"Ai dám sửa đổi quy củ này!"

Lý Mẫn ngồi bệt dưới đất, bẩm: "Là lời dặn dò trước lúc lâm chung của đại lão gia ạ." Nói xong hắn ngẩng đầu tủi thân nói: "Nô tài làm sao dám lừa gạt người, lão phu nhân và Nhị lão gia không tin có thể đi hỏi những người khác."

Hỏi những người khác sao? Lúc Lý Phụng An mất, không có người nào của Lý gia ở đấy cả, "những người khác" ở đây đều là người Kiếm Nam đạo, hỏi bọn họ thì tương đương với không hỏi.

"Đại lão gia không phải không hiếu kính lão phu nhân, là ngài ấy biết mình không còn nữa, nhớ mong trong nhà cho nên mới định ra quy củ này." Lý Mẫn sụt sịt giọng mũi nói.

Đương nhiên Lý Phụng An làm vậy không hề sai, còn cho trong nhà nhiều tiền tài hơn, cho cả Lý Phụng Thường. Lý lão phu nhân làm sao có thể tức giận với Lý Phụng An được, bà hít sâu mấy hơi nói:

"Ta chưa nói hắn làm vậy là không đúng, phần mới thì đưa cho người mới, còn phần cũ thì ngươi đưa lại cho ta là được rồi."

Lý Phụng Thường gật đầu nhìn sang Lý Mẫn: "Tóm lại lầ mỗi lần người đến, cũng đều là đưa đồ về trong nhà, vậy chia ra hai bên chẳng qua chỉ là thêm vài bước đường mà thôi."

Tả thị vẫn khóc nức nở quỳ trên mặt đất không nói gì,

Thanh âm bén nhọn của Lý Mẫn cất lên:

"Không được, đây đâu phải là việc nô tài phải đi thêm vài bước, nô tài đâu sợ phải đi nhiều." Hắn lại quỳ tới gần bên người lão phu nhân, kéo lấy góc áo của bà:

"Lão phu nhân, trong nhà yêu cầu ta phải đối chiếu sổ sách với một người, giờ nô tài đối chiếu với hai người là sai, nô tài không thể gánh nổi trách nhiệm ấy."

Dứt lời hắn ghé vào đầu gối của lão phu nhân bắt đầu khóc to.

"Lão phu nhân thương tình, nô tài chỉ là kẻ chạy chân, đại đô đốc trị gia như trị quân, nô tài đây là phạm vào quân pháp, bị rơi đầu, lão phu nhân cứu nô tài với."

Một người trưởng thành nói khóc là khóc, ngay cả Lý lão phu nhân cũng không biết nên làm gì bây giờ. Tính tình của Lý Phụng An người làm mẫu thân như bà càng rõ ràng hơn, hắn trị gia nghiêm khắc như thế nào bà cũng từng lĩnh giáo. Nếu thật sự là quy củ của Kiếm Nam đạo, thì có làm khó kẻ chạy chân như Lý Mẫn cũng không được gì,

Nhưng mà, Lý lão phu nhân nghĩ đến lời vừa nói của Lý Mẫn.

"Ngươi chỉ cần đối chiếu sổ sách với một người là được đúng không?" Bà vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lý Mẫn đang ghé vào đầu gối của mình.

"Vậy ngươi nói với bên kia là giao hết lại cho ta là được, của Phụng An cho Phụng Thường ta cũng thu luôn sau đó trả lại cho hắn, như vậy được không?"

Dĩ nhiên là không được! Thân mình Lý Phụng Thường cứng cong lại.

Lấy tiền từ trong tay của mẫu thân thì còn gọi gì là thành gia lập nghiệp chống đỡ môn đình chứ.

Huống chi, mẫu thân cũng không phải chỉ có một mình hắn là con trai.

- -------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.