Hạng Nam còn chưa từng tham gia chiến trường, cũng chưa từng được nếm thử mùi vị tử vong uy hiếp.
Tử vong uy hiếp là cảm giác này đúng không.
Ngươi thậm chí còn không biết nó là cái gì, mà bản năng đã nói cho ngươi rằng nó đến.
Theo bản năng Hạng Nam nhào về phía trước, ý đồ tránh đi một kích từ phía sau, nhưng phía trước là tấm lưới đang chờ đợi hắn.
Tấm lưới kia đã cũ nát mềm nhưng bông không hề có tính công kích, nó chỉ vây khốn con mồi lại, nếu là gà rừng không có tư duy chúng sẽ vỗ cánh hoảng loạn, mà con người thì lại nghĩ cách kéo ra.
Công kích từ phía sau chính là tận dụng thời gian chờ đợi ấy.
Hạng Nam nhào về phía trước gập chân xuống biến thành tư thế quỳ, thân mình xoay chuyển, tay phải nắm chặt trường cung xoay tròn một cái trước người.
Ở thời khắc sinh tử, trường cung ngăm đen dày nặng của hắn đồng thời phát ra một tiếng gào thét, quấn lấy tấm lưới cũ nát kia, tựa như đang phất một chiếc cờ xoay tròn bọc hắn lại, lá cây khô rụng bốn phía bay múa ngưng tụ lại tựa như biến thành một tấm giáp chắn.
Thứ sắc nhọn gào thét nhẹ nhàng xuyên thấu qua những chiếc lá khô đang bay múa, trong rừng núi tối tăm thứ ánh sáng lãnh khốc, rét lạnh lóe lên không thể ngăn cản.
Phịch một tiếng, thân mình đang xoay chuyển của Hạng Nam cuối cùng cũng quỳ sụp trên mặt đất, thân thể ngưỡng ra sau ngã xuống, lá khô bay loạn rơi xuống như bông tuyết mùa đông.
Hết thảy quay trở về yên lặng.
Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập vang lên, ầm ầm ầm phảng phất như tiếng sấm liên tục đánh xuống, có người đang dồn dập chạy tới.
"Tiểu thư!"
Tiếng la của Phương Nhị như sấm xuyên thấu qua rừng sâu.
Rầm một tiếng, Nguyên Cát lao ra từ trong rừng già tựa như cự thạch bắn thẳng xuống đất: "Tiểu..... người nào vậy?"
Hắn liếc mắt nhìn người nằm trên mặt đất, là một người đàn ông.
Đây là người phát ra tiếng gào thét kia.
Bọn họ nghe thấy có tiếng động cho nên ngay lập tức chạy như bay trở lại.
"Ta ở đây." Thanh âm của Lý Minh Lâu truyền đến, xào xạc, chiếc dù đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Phương Nhị và Nguyên Cát đều thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Oản với cánh tay, cẳng chân gầy yếu cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy về, thấy nàng cũng thở phào, chân tay mềm nhũn ngã vào núi đá hít từng ngụm khí lạnh.
Lý Minh Lâu vội đi tới nâng hắn, rồi lại nhìn sang nơi kia:
"Hắn... thế nào?"
Phương Nhị và Nguyên Cát một lòng chỉ quan tâm tới nàng cho nên không hề để ý đến kẻ nằm dưới mặt đất nữa, nghe thấy nàng hỏi mới quay lại nhìn qua.
"Đã chết rồi ư?" Phương Nhị liếc mắt nhìn mũi tên cắm trước ngực.
Tiểu Oản a lên một tiếng, nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệnh nói: "Là bẫy của ta."
Lập tức Nguyên Cát hiểu rõ tình thế trước mắt, hắn bước nhanh tới cúi người kiểm tra.
Trên thân thể người kia rơi đầy cành lá, đôi tay trước người nắm chặt một trường cung, đôi chân uốn lượn gập xuống mặt đất, thân mình lại ngửa lên trời, vẫn không nhúc nhích.
Nguyên Cát phủi đi mấy chiếc lá rơi rụng trên mặt đối phương, khi thấy rõ khuôn mặt......
"Hạng Nam!" Hắn hô lên thất thanh.
Hôm qua Hạng Nam mới đi vào phủ Giang Lang, chưa từng gặp mặt nhưng đương nhiên Nguyên Cát biết hắn tới, còn tự mình nhìn thoáng qua, cho nên hiện giờ đã nhận ra được.
Phương Nhị không chần chờ nữa duỗi tay chạm vào thân mũi tên còn lộ ra bên ngoài, thân tên gãy ra nhưng không thấy đầu mũi tên đâu cả.
Hoàn toàn đâm sâu vào ngực rồi sao?
Trong nháy mắt, mấy người ở đây đều như ngừng hô hấp.
Phương Nhị đưa tay nắm lấy trường cung trước người Hạng Nam, rắc một tiếng, cây cung dài màu đen cũng bị gãy đôi, nơi nứt gãy lộ ra đầu mũi tên.
Trên áo bào trắng tinh của hắn không hề có vết máu.
"Được cung chặn rồi." Phương Nhị thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người dậy. "Người không sao."
Vậy mà....
Tiểu Oản thở phào nhẹ nhõm, chân hắn lại mềm nhũn, nhưng động tác của người bên cạnh hắn lại nhanh hơn, chỉ hơi lay động một chút rồi trượt ngồi trên núi đá.
Tiểu Oản duỗi tay nắm lấy cây dù đen của nàng: "Người không sao chứ?"
Lập tức Phương Nhị và Nguyên Cát bỏ mặc Hạng Nam đi tới bên nàng, khẩn trương nhìn nàng.
"Ta không sao." Lý Minh Lâu lắc đầu, tầm mắt nhìn thẳng vào người nằm trên mặt đất, khuôn mặt bên trong băng vải hiện ra nỗi thất vọng tràn trề.
Vậy mà không chết?
Bẫy rập không giết được hắn, vậy....
"Nguyên Cát." Lý Minh Lâu gọi, tay nàng chống lên vách đá muốn đứng lên, nhưng ngay sau đó lại buông ra nàng lại trượt xuống: "Có người tới."
"Công tử!"
"A! là Nguyên đại gia."
"Kia là...."
"Lý đại tiểu thư."
Lập tức cả khoảng rừng trở nên ầm ĩ, tiếng bước chân, tiếng kêu la hỗn tạp.
Các tùy tùng của Hạng Nam đã chạy tới, thấy được người đang nằm trên mặt đất, thấy được đám người Nguyên Cát và Phương Nhị. Trong đó có người nhận ra bọn họ, lập tức cũng nhận ra được vị cô nương kỳ quái dùng dù đen khuất dung mạo đang ngồi trên núi đá là ai.
"Hạng công tử trúng phải bẫy rập." Nguyên Cát nhanh nhẹn đơn giản giải thích. "Chúng ta nghe thấy tiếng động cho nên đã chạy tới."
Mặt Tiểu Oản trắng bệch muốn đi lên lĩnh tội nhưng Minh Lâu đã kéo hắn lại.
"Trên núi, có rất nhiều bẫy rập mà thợ săn quanh đây thiết trí." Nguyên Cát nói tiếp: "Thật may là Hạng công tử không có việc gì."
Tùy tùng của Hạng Nam tiến lên kiểm tra: "Công tử không sao, cây cung đã chặn lại mũi tên."
Hắn giơ lên cây cung và mũi tên trước người Hạng Nam cho mọi người xem, đám tùy tùng đều ồ lên hoan hô.
Công tử đúng là cát nhân thiên tướng, công tử đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.
Minh Lâu nhìn cây cung bị gãy thành hai đoạn mà tùy tùng giơ lên kia, nàng nhận ra được đây là thứ mà 10 năm sau Hạng Nam dùng để bắn chết nàng.
Cho nên lúc này cũng coi như đã có chút thay đổi đúng không?
Bởi vì xảy ra chuyện này cho nên Minh Lâu cùng Nguyên Cát và đám tùy tùng đã đưa Hạng Nam về, vốn dĩ Tiểu Oản muốn đi cùng nàng giờ tạm thời ở lại. Dưới sự trợ giúp của Phương Nhị dỡ bỏ tất cả bẫy rập mà hắn từng thiết trí, chuyện vừa rồi khiến Tiểu Oản hoảng sợ.
Còn chưa đến cửa thành Hạng Cửu Đỉnh đã nhận được tin tức, chạy vội tới.
"Đệ ấy uống nhiều rượu, ồn ào nhất quyết phải đi săn thú, quả nhiên đã xảy ra chuyện mà." Hắn bất đắc dĩ vừa tức giận vừa oán than.
Hạng Nam vẫn còn hôn mê bất tỉnh nằm trên xe ngựa được đại phu chẩn trị, lúc sau đại phu mới đi ra, nói:
"Nam công tử không bị thương, do khí huyết đình trệ nên tạm thời hôn mê, chỉ cần châm cứu là không sao rồi."
Hạng Cửu Đỉnh thở phào nhẹ nhõm, Nguyên Cát cũng gật đầu: "Không có việc gì là tốt rồi." Sau đó giơ tay cáo từ.
Hạng Cửu Đỉnh nhìn sang chiếc xe ngựa bên canh, ngay cả cửa sổ xe cũng bị bịt kín không thấy rõ bên trong, hắn lại thi lễ cảm tạ một lần nữa: "Lần này may mắn là gặp đại tiểu thư, đệ ấy mới cát nhân thiên tướng tránh được một kiếp, đại tiểu thư có muốn tiến vào nghỉ ngơi một chút hay không?"
Thanh âm của Lý Minh Lâu truyền ra từ trong xe: "Cửu gia khách khí, vẫn nên chăm sóc cho công tử Hạng Nam trước."
"Tiểu tử thối kia không cần chăm sóc, cần đánh một trận mới tốt." Hạng Cửu Đỉnh ra vẻ tức giận.
Lý Minh Lâu không nói nữa, Nguyên Cát mỉm cười cáo từ.
Hạng Cửu Đỉnh tiếc nuối nhìn xe ngựa rời đi, đại phu và tùy tùng của hắn dần lui ra phía sau. Hắn lên xe ngựa của Hạng Nam, vừa vào hắn thấy đối phương đang mở to mắt nhìn đỉnh xe.
Hạng Cửu Đỉnh í lên một tiếng: "Y thuật của lão Liễu thật lợi hại, nhanh như vậy đã tỉnh rồi." Hắn lại hừ một tiếng: "Giờ có tỉnh cũng đã muộn, vị hôn thê của đệ mới vừa đi, thiếu chút nữa là đệ có thể nhìn thấy rồi."
Nói xong lại cười hắc hắc.
"Nhưng mà, nếu động tác của đệ nhanh nhẹn một chút thì có thể đuổi kịp đấy."
Hạng Nam nói: "Ta đã nhìn thấy rồi, ta không phải hôn mê mà vẫn luôn tỉnh."
Giả hôn mê?
Vì sao?
Hạng Cửu Đỉnh thu lại vẻ đùa cợt: "Xảy ra chuyện gì?"
Nếu không phải dưới sự chứng kiến của nhiều tùy tùng như vậy, hắn cũng không tin Hạng Nam sẽ bị thương bởi bẫy rập của thợ săn trên núi, quả nhiên sự tình có vấn đề à?
Hạng Nam duỗi tay sờ sờ cằm: "Dưới tình cảnh mất mặt như vậy, hôn mê vẫn là tốt nhất."