Lâm thị lau nước mắt xin lỗi, Lý Phụng Thường không nói gì, vì không phải con gái của hắn, hắn không tiện quản giáo.
Lý Minh Hoa không khóc không ồn ào mà chỉ nói: "Lý Minh Lâu không thèm để ý thì vì sao cháu lại phải để ý?"
Lý lão phu nhân tức giận đến không thể nói ra lời. Lý Phụng Thường vội tới gần vỗ lưng, đám vú già nha đầu vừa nghe thấy lời kêu gọi bên trong cũng vội ùa vào, người bưng trà, người đổ nước, người bón thuốc thật hỗn loạn.
Lâm thị kéo Lý Minh Hoa ra ngoài: "Mẫu thân, con sẽ dạy dỗ lại nha đầu này, ngài đừng để ý lời của nó nói, cho ăn ngon, uống tốt nuôi lớn đến bằng này vậy mà không nói đạo lý thật là tức chết."
Lâm thị không dám dừng lại đè ép Lý Minh Hoa kéo ra ngoài.
Lý lão phu nhân thở hao hến, nằm xuống giường rơi lệ: "Ta đã tạo nghiệt gì đây?"
Không nói đến Lý Minh Lâu, mà câu trước vừa khen cháu gái tự mình nuôi lớn thật hiểu chuyện xong.
Lý lão phu nhân giơ tay tự bạt tai mình.
Đám vú già, nha đầu sợ tới mức nhào lên khóc lóc khuyên nhủ. Lý Phụng Thường cũng nửa quỳ ở mép giường lôi kéo tay của bà: "Đây là do con vô năng, nương muốn đánh thì đánh con đi."
Nói đến con cái, Lý lão phu nhân lại khóc rống lên, nhắc đến Lý Phụng An: "Nếu con mà con sống thì nào có ngày hôm nay."
Lý Phụng Thường lại phải khuyên giải một hồi mới trấn án được bà.
"Nương, ngài đừng trách Minh Hoa." Hắn nói. "Đứa nhỏ này cũng chỉ lớn hơn Minh Lâu 2 tuổi, đã lớn như vậy còn chưa từng rời khỏi nhà, giờ bảo nàng đi phủ Thái Nguyên rõ ràng là bị kinh hách."
Có nha đầu cẩn thận bưng một chén cháo nấm tuyết tới, Lý Phụng Thường tiếp nhận muốn đích thân bón cho bà.
Lý lão phu nhân bị hành động ấy chọc cười: "Ta còn chưa già đến nỗi con phải hầu hạ như vậy."
Lý Phụng Thường vội đỡ bà ngồi dậy, nhìn lão phu nhân tự mình ăn: "Tứ đệ muội đã khuyên nhủ đứa nhỏ kia, sẽ chậm rãi nói cho nàng hiểu."
"Hiện tại chúng ta còn có thời gian chậm rãi chờ đợi à." Lý lão phu nhân thở dài, múc lên một thìa cháo nấm tuyết.
Cháo vào miệng ngọt thanh mềm mại, khiến cho yết hầu khô khốc vì khóc lóc và tức giận thoải mái hơn nhiều.
Lão phu nhân luôn là người nhân từ với tấm lòng rộng lớn, tùy thời tùy chỗ sẽ khen người bên cạnh.
Bà nhìn nha đầu đứng trước mặt, gật đầu: "Làm không tồi, thưởng."
Nha đầu kia vui mừng tạ ơn, rồi đứng lên có vẻ sợ hãi nói: "Lão phu nhân, đây là do Kỳ tiểu thư làm, nhờ vả nô tỳ đưa vào cho lão phu nhân dùng ạ."
Lý Minh Kỳ?
Lý lão phu nhân nhìn chén cháo trên tay, không so đo việc cháu gái thu mua nha đầu của mình. Những động tác nhỏ của đám con dâu, cháu gái, cháu dâu trong nhà bà điều nhìn ra. Đặc biệt Lý Minh Kỳ, lấm la lấm lét, khôn vặt không ảnh hưởng toàn cục chỉ vì lấy lòng bà.
"Bảo nàng vào đi." Bà nói.
Nha đầu vui mừng đi ra truyền lời, Lý Minh Kỳ không trực tiếp xông vào mà trước tiên vươn hai ngón tay xốc rèm cửa lên, khuôn mặt nhỏ nhô vào xem xét bên trong.
Lý lão phu nhân trừng mắt liếc nhìn hô: "Làm gì vậy."
Lý Minh Kỳ nói: "Tổ mẫu còn tức giận không ạ?"
Lý lão phu nhân không để ý nàng, nàng đi vào thi lễ với Lý Phụng Thường, hắn gật đầu nói: "Tổ mẫu của cháu đang không vui, cháu vào trò chuyện với bà đi."
Lão phu nhân nói: "Đám nó ít trò chuyện với ta, ta đã cảm ơn trời đất rồi, hừ, còn có thể sống thêm mấy năm."
Lý Minh Kỳ cười hì hì, ngồi xuống mép giường: "Tổ mẫu, ngài đừng tức giận nữa, có chuyện gì Minh Hoa tỷ không làm được thì để cháu làm đi."
Nhất thời, Lý lão phu nhân và Lý Phụng Thường không kịp phản ứng lại, giật mình nhìn nàng.
"Tổ mẫu, cháu đã biết, đại tiểu thư xảy ra chút việc ngoài ý muốn." Lý Minh Kỳ nói.
Chuyện xảy ra ở đây không thể giấu được các phòng, đặc biệt là hiện tại, tam phòng rất có tiền. Lão nhị được Kiếm Nam đạo đưa tiền, nhưng lão Tam lại canh giữ ở Kiếm Nam. Lão tứ tác oai tác phúc ở đoàn xe đưa gả. Đám con dâu và cháu chắt ở nhà cũng trở nên xa hoa, duỗi tay duỗi chân trong nhà. Lý lão phu nhân chỉ mắt lạnh mà nhìn.
"Hiện tại, cần bọn tỷ muội hỗ trợ." Lý Minh Kỳ không để ý sắc mặt của lão phu nhân, nàng duỗi tay chỉ vào mình. "Cháu cũng là tỷ muội nha."
Lão phu nhân buông chén cháo xuống: "Cháu không biết nặng nhẹ, không thích hợp."
Bị tổ mẫu nuông chiều đưa đánh giá như vậy, Lý Minh Kỳ không đỏ mặt hay khóc nhè, nàng gật đầu nói:
"Cháu đúng là không ôn trọng như Minh Hoa, tính ra chuyện này Minh Hoa đi là thích hợp nhất, nhưng mà... cháu nguyện ý."
Nguyện ý?
Lúc này, hai trưởng bối chăm chú nhìn nàng với biểu tình nghiêm túc.
"Tổ mẫu, cháu cảm thấy việc này thích hợp không bằng nguyện ý." Lý Minh Kỳ cũng nghiêm túc nói: "Nếu không muốn thì dù cho thích hợp cũng sẽ lộ sơ hở, bởi vì con người mà, sẽ có thất tình lục dục."
Lý lão phu nhân ngồi thẳng dậy, nhìn nàng với ánh mắt cổ quái.
Lý Phụng Thường thì không nghĩ nhiều, nghe vậy vỗ tay: "Minh Kỳ nói đúng." Nói xong hắn nhìn Lão phu nhân: "Cho nên, mẫu thân, ngài xem, cô nương mà ngài dạy dỗ cực kỳ hiểu chuyện, biết chia sẻ chuyện trong nhà."
Lão phu nhân không nói gì, cầm chiếc muỗng trong tay đảo qua bát cháo nấm tuyết.
Lý Phụng Thường ở bên cạnh không rõ đám nữ nhân đang nghĩ gì, nan đề đã có giải pháp mới, tại sao bà lại không nói lời nào?
"Nương, dưa xanh hái không ngọt, chúng ta không có thời gian khuyên nhủ Minh Hoa đâu." Lý Phụng Thường uyển chuyển khuyên nhủ. "Minh Kỳ cùng tuổi với Minh Lâu. Con vốn lo lắng nàng còn nhỏ nên không nghĩ đến, hiện tại xem ra, cốt nhục Lý thị chúng ta đều có dũng khí."
Lý Minh Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, bá phụ, cháu không sợ." Rồi lại nũng nịu hô gọi. "Tổ mẫu, ngài không cần lo lắng sốt ruột nữa."
Được cháu gái ngoan phân ưu giải nạn, Lý lão phu nhân cũng không như bình thường ôm lấy nàng hô lên "cháu gái ngoan của ta" nữa, mà nhìn đối phương một hồi lâu sau mới nói: "Cháu phải biết rằng, đây chỉ là giả, tạm thời thay thế cũng không phải bảo cháu thật sự gả qua đó."
Đây là đương nhiên, Lý Phụng Thường khó hiểu nghĩ.
Lý Minh Kỳ nghiêm túc gật đầu: "Cháu biết mà, Tổ mẫu."
Lão phu nhân lại không nói nữa, tầm mắt rũ xuống đảo quanh bát cháo nấm tuyết.
Nữ nhân đúng thật là.... Đã đến khi nào rồi có thể giải quyết vấn đề thì nhanh chóng quyết định đi, nghĩ ngợi gì đây? Lý Phụng Thường không nhịn được lại hô gọi tiếng "nương" một lần nữa.
"Ta chưa già đến không nghe không nhìn được." Lão phu nhân trừng mắt nhìn con trai thứ hai một cái, rồi hai mắt mang đấy ý vị thâm trường nhìn Lý Minh Kỳ.
Lý Minh Kỳ ngoan ngoãn nhìn bà.
"Được rồi, nếu cháu đã nguyện ý, vậy cháu đi đi." Lý lão phu nhân nói.
Lý Minh Kỳ đứng lên vui mừng thưa dạ.
Lý Phụng Thường cũng thở dài nhẹ nhõm: "Vậy con đi sắp xếp, nói là do Minh Lâu nhớ nhà, cho nên muốn tỷ muội đến đi cùng nàng."
Đó là để nói với bên ngoài, dù hoang đường cũng có người tin, mà có chu toàn cũng có người không tin. Không sao cả, có lý do là được, Lý lão phu nhân không thèm để ý chỉ ừ một tiếng.
Lý Phụng Thường nói: "Con đi viết thư cho tam đệ, lại bảo người mời tam đệ muội tới đây."
Lão phu nhân lại ừ một tiếng, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
"Cháu cũng đi xuống đi, ta sẽ nói cho mẫu thân của cháu." Lý lão phu nhân nói. "Đó là việc người lớn thương nghị định ra."
Đây là giúp nàng giấu đi việc tự nàng chủ động thỉnh nguyện đi, Lý Minh Kỳ thưa dạ, xoay người muốn đi, nhưng lại đột nhiên quay người lại. Nhào lên ôm lấy Lý lão phu nhân, khuôn mặt dán vào gương mặt không được bóng loáng của bà, nhỏ giọng nói bên tai bà: "Tổ mẫu, con cảm ơn người."
Dứt lời, không cần nói nhiều nữa, cũng không nghe Lý lão phu nhân nói thêm gì mà xoay người bước nhanh ra ngoài.
Lúc trước bởi vì sự việc nặng nề đè nặng lên ngực bà, giờ nhờ cái va chạm này mà mềm mại xuống. Tiểu cô nương ôn hương như ngọc, ngoan ngoãn thông tuệ, thất khiếu lung linh, ai có thể đẩy ra được?
Thân mình lão phu nhân mềm xuống, than nhẹ một hơi, nhìn bát cháo mình buông xuống bàn, giờ lại duỗi tay bưng lên.
"Thật ra nguyện ý đi mới là không thích hợp nhất." Vú già tri kỷ cũng đi tới, thở dài: "Lão phu nhân sao ngài không dạy bảo Kỳ tiểu thư?"
Lý lão phu nhân nói: "Việc mà đám tiểu cô nương đã nhận định ai có thể dạy bảo được."
Thanh âm của bà tạm dừng, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng muỗng quấy cháo va chạm vào chén sứ.
Lý lão phu nhân chậm rãi hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
"Tương lai, ở bên kia, thêm tỷ muội làm bạn cũng không phải chuyện xấu."
Lý Minh Lâu không thân cận với bà bằng Lý Minh Kỳ đâu.
...
...
Phủ Giang Lăng thì gần mà Kiếm Nam đạo thì lại xa.
Tin tức đến phủ Giang Lăng sau đó lại lên đường từ phủ Giang Lăng đến Kiếm Nam đạo. Hạng Vân ở Kiếm Nam đồng thời thu được 2 phong thư, một là từ Hạng Cửu Đỉnh, một là đến từ Lý Phụng Thường.
Hắn yên lặng xem xong. Trên mặt không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ có cười khổ, việc đã đoán trước cuối cùng cũng xảy ra.
Tùy tùng bên cạnh bưng tới chậu than, nhưng hắn cầm cả 2 phong thư lên, không quăng vào mà đứng lên đi ra ngoài.
Tùy tùng khó hiểu hô gọi lão gia.
Hạng Vân nói: "Ta đi gặp Nghiêm Mậu."
Khi hắn tới thì Nghiêm Mậu đang ở phủ đại đô đốc xử lý công vụ. Lý Minh Ngọc còn nhỏ cho nên vẫn đang phải học tập. Hàn Húc còn chưa tới nơi, cho nên hắn toàn quyền phụ trách sự vụ của Kiếm Nam đạo.
Hạng Vân đi thẳng vào vấn đề: "Bên đại tiểu thư đã xảy ra chuyện."
Nghiêm Mậu tỏ ra kinh ngạc, nhưng trong lòng lại bật cười. Không biết Nguyên Cát nghĩ như thế nào, chuyện này không nói cho Hạng Vân biết, còn muốn xem Hạng Vân có nói cho hắn chuyện này không.