Đệ Nhất Hôn Sủng: Ông Trùm Xin Tự Trọng

Chương 17: Tờ giấy viết bằng máu



Tô Nhạc lúc trước ở với chị gái cũng là nấu cơm trừ tiền phòng.

Mà bình thường một tháng mua thức ăn mất khoảng một nghìn, nếu như nấu cơm có thể không mất tiền phòng, thì cô có thể tiết kiệm được một chút tiền!

Tô Nhạc có chút đỏ mặt gãi gãi đầu, ho khan một tiếng, "Nếu nói như vậy, tôi cũng vậy có thể gắng gượng đồng ý, nhưng tôi nói trước, tôi chỉ nấu bữa ăn sáng và tối, buổi trưa tôi không chuẩn bị, vì tôi còn phải đi làm!"

Dạ Thần cũng biết cô vợ nhỏ sẽ đi vào khuôn khổ, đúng là một tiểu tham tiền!

. . . . . .

Hai người sau khi ăn xong bữa trưa, Tô Nhạc nên phòng trên lầu bắt đầu dọn dẹp.

Mà Dạ Thần là đi vào thư phòng.

Sau khi đi vào, bộ dáng vồn bất cần đời, sắc mặt khẽ hơi biến thành có chút biến hóa.

Sau một hồi trầm mặc, gọi một cuộc điện thoai, tiếp trực tiếp hướng với người trong điện thoại phân phó: "Giúp tôi điều tra một người tên là Dư Minh, tất cả mọi thứ và anh ta, đặc biệt là những chuyện xảy ra gần đât, cũng điều tra rõ ràng!"

Điện thoại đầu kia truyền tới âm thanh trầm ổn, "Dạ, Thiếu chủ!"

"Khác, an bài một số người, bảo vệ người ở phòng ba lẻ hai tầng sáu chung cư Minh Hoa gần bệnh viện Khang Tư"

Dạ Thần sau khi nói xong điện thoại, liền ngồi trước bàn sách.

Mặc dù đầu mối rất ít, nhưng Dạ Thần có một chút là xác định, đó chính là người viết sơn đỏ đó không biết Dư Minh đã dời đi.

Cho nên coi như tìm được người viết sơn đỏ, cũng sẽ không có đầu mối gì.

Khiến Dạ Thần vẫn còn đang suy nghĩ là, nhìn chỗ ở anh ta, Dư Minh trước khi rời đi cũng không có hoảng loạn, những cái kia là có người cố ý xếp đặt.

Hoặc là nói, Phòng của Dư minh trước đó đã có người xử lý!

Cho nên, lần này chuyện Dư Minh mất tích, có thể cũng không phải đơn giản như vậy.

Hắn và cô vợ nhỏ ở chung một chỗ, vốn là hắn có lòng đối với cô thiết kế, nếu không phải vì cảm giác có chút áy láy nữa.

Lần này coi như giúp đỡ cô vợ nhỏ một chút vậy!

. . . . . .

Tô Nhạc sau khi thu sếp đồ đạc, phát hiện có mấy bộ quần áo cô chưa giặt.

Gần đây tương đối bận rộn, cũng không có bao nhiêu thời gian dọn dẹp những bộ quần áo bẩn này.

Vì vậy ôm một đống quần ao, đi giặt.

Chỉ là, Cô đối cô chưa có quen thuộc với bài trí và sắp xếp của biệt thự, tìm một lúc lâu, đều không tìm được chỗ giặt quần áo, cuối cùng đành gõ cửa thư phòng của Dạ thần, khiến Dạ Thần chỉ dẫn cho cô một chút bài trí nơi đây.

Dạ Thần mang theo Tô Nhạc đến tầng ba, Tô Nhạc cầm quần áo cho vào trong máy giặt.

Cô có thói quen kiểm tra túi áo khóac trước khi giặt.

Quả nhiên phát hiện, Tô Nhạc cho tiền, vui mừng móc ra sau lại phát hiện là một tờ giấy.

Tô Nhạc có chút nghi ngờ, cái tờ giấy này nhìn lạ mắt! Chẳng lẽ là mình trước ghi chép cái gì quên mất?

Vì vậy tiện tay cứ như vậy mở ra.

Chẳng qua là khi thấy nội dung bên trong, Tô Nhạc kinh sợ kêu lên.

Nguyên bản Dạ thần đang đứng cạnh Tô Nhạc, nhìn Tô Nhạc bị kinh sợ, mấy bước liền đến trước mặt cô, "Thế nào?"

Tô Nhạc con mắt chăm chú nhìn tờ giấy kia.

Dạ Thần thuận thế liếc mắt nhìn, thấy trên tờ giấy kia, có bốn số đỏ tươi, vặn vẹo những con số được viết bằng máu

"1206" !

Mấy chữ số này giống như là có người dùng máu tươi viết, vặn vặn méo mó viết ra, quỷ dị không nói lên lời, làm cho người ta nhìn cũng không thoải mái!

Tô Nhạc nhìn cái tờ giấy này, nỗ lực khôi phục bình tĩnh, "Có phải hay không người nào cố tình chơi ác? Trước tiên trên ca]r phòng anh DƯ Minh viết sơn đỏ, hiện tại lại dùng tờ giấy viết chữ đỏ chơi xấu tôi."

Dạ Thần nghe Tô Nhạc nói như vậy, cau mày , "Cái này không phải là sơn đỏ!"

Tô Nhạc nghe, có chút rụt rè, lại hỏi ngược lại: "Không phải sơn đỏ? Chẳng lẽ là nước mực đỏ?"

Dạ Thần vừa lắc đầu, lỗ mũi nhẹ nhàng ngửi tờ giấy, "Phía trên có nhàn nhạt mùi máu tươi, đay là máu!"

Tô Nhạc vừa mới nhìn thấy này tờ giấy trong nháy mắt, cũng cảm giác là dùng máu tươi viết, cho nên nhìn mới quỷ dị như vậy.

Tô Nhạc nhìn chằm chằm Dạ Thần, âm thanh có chút phát run, "Chẳng lẽ là máu người? Anh không cần hù dạo tôi!"

Trong túi không biết tại sao lại có tờ giấy viết bằng mau, thế nào cũng làm cho người ta có chút sợ hãi! Hơn nữa phía trên những con số này là có ý gì?

Cái áo khoác này là trước đó vài ngày, cảm thấy thời tiết có chút lạnh, Tô Nhạc mới lấy ra mặc , cái tờ giấy này phải là trước đó mới được nhét vào trong túi, nhưng cô một chút cảm giác cũng không có!

Dạ Thần đưa tờ giấy cầm nên, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô vợ nhỏ, rất không khách khí nói: "tờ giấy này có gì mà em phải sợ như vậy? Chẳng qua là dùng máu người viết ra mà thôi, chẳng lẽ em còn chưa nhìn thấy đồ vật kinh khủng hơn?"

Vừa nói đến kinh khủng, Tô Nhạc thân thể run mạnh hơn.

Phải biết Tô Nhạc cái gì cũng không sợ, nhưng vì khi còn bé xem nhiều phim kinh dị, đối với phương diện này luôn là có chút tưởng tượng quá nhiều, thành ra luôn hù dạo mình!

Cho tới giờ phút này trong túi áo tự nhiên lại có một tờ giấy được viết bằng máu, Tô Nhạc không nhịn được bắt đầu loạn tưởng.

Dạ Thần nhìn cô vợ nhỏ của mình run rẩy sợ hãi, hiểu rõ ra —— Cô quả nhiên là sợ.

Cũng đúng, đây mới là phẩn ứng cảu một cô gái nên có!

Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc, cười nói: "Ai, thua thiệt em chính là một phóng viên, em lại muốn làm phóng viên ký sự về đời sống, sẽ gặp phải một chút chuyện máu tanh hơn nhiều, nếu em đến hiện trường tại nạn xe cô, em không phải sẽ bị hù cho sợ sao? Hiện tại chẳng qua là một tờ giấy viết bằng máu, cũng không có phải là đồ vật gfi kinh khủng lắm!"

Tô Nhạc cũng biết mình là người nhát gan tật xấu này cần pahri vượt qua.

Chỉ là, Tô Nhạc hơi có tò mò nhìn Dạ Thần, nổi lên nghi ngờ, hỏi "Làm sao anh biết, tôi muốn làm phóng viên mảng dân sinh?"

Dạ Thần cười ra tiếng, "vợ của anh, anh không thể tìm hiểu rõ ràng một chút sao?"

Tô Nhạc cảm thấy lời nói của Dạ Thần lời có chút lạ lạ.

Có thể không tìm hiểu? Trước Dạ Thần đối với Cô afl đã điều tra trước sao?

Hai người bọn họ ở cục dân chính không phải là ngẫu nhiên sao, nhưng Dạ Thần vừa nói như vậy, tại sao cảm giác nơi này lộ ra một chút không đúng?

Chỉ là Tô Nhạc còn chưa có ngẫm nghĩ tới, điện thoại di động liền vang lên.

Là người bên cục cảnh sát gọi điện tới.

Lúc trước là cô cho cảnh sát số điện thoại để liên lạc, cảnh sát bên kia có kết quả điều tra, thì gọi điện cho cô trước, để cho cô đi đến đồn cảnh sát một chút, nói về kết quả điều tra.

Tô Nhạc vốn là muốn thông báo cho chị gái đi đồn cảnh sát để lắm bặt sự tình, chuyện của Dư minh chị gái cô cần pahri biết rõ ràng một chút, nhưng lại lo lắng nếu có tin xấu thì sao? Chị gái cô nhất thời sẽ tiếp nhận không nổi!

Tô Nhạc cảm thấy mình vẫn nên đi một chuyến, xem một chút tin tức, rồi sau đó mới quyết định nói cho chị gái.

Dạ Thần đứng ở một bên, cũng ngầm nghe trộm nội dung điện thoại, "Là muốn đi ra ngoài một chuyến sao? Anh đưa em đi!"

Tô Nhạc không có từ chối Dạ Thần, cái chung cư này thuê xe rất khó, gật đầu đồng ý, "Ừ, được, tôi xuống tầng dưới cầm túi xách, phải đi đồn cảnh sát!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.