Đến đồn cảnh sát sau, cảnh sát đem kết quả điều tra được nói cho Tô Nhạc.
Giải thích tình huống Dư Minh mất tích ra sao.
Thời gian trước Dư minh gặp sự cố trong lúc chữa bệnh.
Bởi vì chữa bệnh xảy ra sai xót, mà gần đây rời khỏi thành phố Lục Hải đi giải sầu rồi, mà người viết sơn đỏ chính là người nahf của bênh nhân gặp sự cố kia.
Hơn nữa căn cứ cảnh sát điều tra, phát hiện Dư Minh hơn một tuần lễ trước, anh ta đã ra nước ngoài giải sầu rồi, có thể qua tuần nữa sẽ trở lại, khiến Tô Nhạc bọn họ cũng không cần lo lắng.
Cảnh sát đem việc này đều nói rõ ràng, vốn là còn suy nghĩ lung tung chuyện Dư Minh mất tích có thể có chuyện gì khác nghe thấy vậy Tô Nhạc, thở phào nhẹ nhõm.
Người không có việc gì là tốt!
Cùng cảnh sát trao đổi xong, Tô Nhạc liền đi về.
Dạ Thần ở đại sảnh bên ngoài chờ.
Nhìn Tô Nhạc bộ dạng như trút được gánh nặng, hỏi "Cảnh sát bên kia đã tìm được Dư Minh rồi hả ?"
Tô Nhạc lắc đầu, "Còn không có tìm được anh rể tôi, chỉ là cũng không cần lo lắng nữa, cảnh sát nói cho tôi biết, anh Dư Minh thời gian trước chữa bênh gặp sự cố, có thể anh DƯ Minh cảm thấy áp lực rất lơn, nên ra nước ngoài giải sầu rôi, cũng không có mất tích! Ha ha, có thể là tôi nghi ngờ linh tinh, liền thấy viết sơn đỏ nên nghĩ chuyện nghiêm trọng nên."
Nói xong, Tô Nhạc nghĩ tới bác gái và chị mình vẫn còn đnag lo lắng, "Tôi phải nói chuyện này cho bác gái và chị tôi biết, tránh cho bọn họ bây giờ còn vẫn khẩn trương không an tâm."
Dạ Thần nghe lời Tô Nhạc nói, lại có nghi ngờ, "Ra khỏi nước giải sầu?"
"Ừ, Đúng vậy, ra khỏi nước giải sầu rồi, cảnh sát bên kia điều tra đến ghi chép xuất nhập cảnh của anh ấy. . . . . . Ai, ta đã nói rồi, anh Dư Minh người như vậy sao có thể tự tiện đào hôn, anh ấy và Chị gái của tôi nhưng là thanh mai trúc mã, mặc dù dáng vẻ nhìn tương đối thư sinh, nhưng đối với chị gái tôi là thành tâm thành ý, quả quyết sẽ không trước hôn lễ mà đào hôn."
Tô Nhạc nói tới chỗ này, nghĩ đến chuyện đánh cược trước đó, cố ý nhíu mày liếc mắt một cái nhìn Dạ Thần, "Chỉ là, thật là thật xin lỗi, đánh cuộc của chúng ta buổi sáng, sẽ không còn hiệu lực! Hì hì, cảnh sát bên kia tốc độ chính là nhanh hơn anh, hừ hừ, thua thiệt người khác còn như vậy tự luyến cho là mình khó lường nữa chứ, về sau a, đừng mộng làm thám tử, anh trai à, phải thực tế một chút!"
Nói xong, Tô Nhạc nhìn một chút thời gian, hơn năm giờ, "tôi đến chỗ chị gái bên kia, anh có đi cùng không?"
Tô Nhạc bị Dạ Thần vạch trần mục đích của mình, đỏ mặt không nói. Từ đồn cảnh sát đến chỗ chị gái bên kia còn có xe buýt, nhưng buổi tối cô trở về chỗ ở ở Đông thành, bên kia cũng không có xe buýt, nếu muốn thuê xe thì mất hơn năm mươi đồng.
Tô Nhạc tư tưởng muốn chiếm được chút tiện ghi nhỏ, tự nhiên hi vọng Dạ Thần cùng theo một lúc, làm tài xế miễn phí.
Tô Nhạc đỏ mặt, trầm mặc không nói thời điểm, Dạ Thần ngược lại liền nói: "Ai, nếu anh còn không đi, bác gái sẽ nghĩ tình cảm vợ chồng của chúng ta không tốt, anh không hi vộng người khác nói vợ chồng mình mới cưới mà đã chuẩn bị ly hôn!"
Dạ Thần không nói Tô Tranh sẽ hiểu lầm bọn họ tình cảm tan vỡ, là bởi vì Dạ Thần biết, về chuyện của hắn và cô vợ nhỏ, theo tính tình ngawy thẳng của cô vợ nhỏ, chị gái cô chắc đã biết rồi.
. . . . . .
Hai người đến chỗ ở của Dư Minh, Tô Tranh vừa đúng cùng với Hạ Lan đi ra ngoài tản bộ mới trở về không bao lâu.
Mà về chuyện Dư Minh, Tô Tranh cũng lần nữa điện thoại cho ba mẹ giải thích qua tình huống bên này.
Chuyện lần này còn không có chắc chắn, Cô cũng không muốn vì vậy cùng Dư Minh đoạn tuyệt quan hệ.
Nhìn Tô Nhạc tới đây, Tô Tranh nghi ngờ, "Thế nào? Vẫn chưa yên tâm về chị?"
"Không phải, là cảnh sát nói cho em tin tức của anh Dư Minh!"
Hạ Lan nghe đến tin tức cảu con mình, lúc này liền trên ghế sa lon trong phòng khách đứng lên, hỏi vội: "Tin tức gì?"
Tô Nhạc liếc mắt nhìn Hạ Lan, nói: "Dư bá mẫu, ngươi cũng không cần lo lắng, anh Dư Minh là ra khỏi nước giải sầu rồi, trong khi chữa bênh tại bênh biện xảy ra sự cố, đoán chừng không muốn để cho bác cùng chị gái cháu lo lắng, cho nên liền một mình không chia sẽ với ai, chỉ là áp lực bây giờ quá lớn, không lý trí cùng chị gái cháu nói một chút những lời lộn xộn, linh tinh, sau đó đi ra nước ngoài!"
Tô Tranh nghe không phải là tin tức xấu, Dư Minh không hề gặp chuyện không may!
Vì vậy, thở phào nhẹ nhõm, có chút trách cứ, "anh ấy cũng thiệt là, chuyện lớn như vậy, thế nào không cùng với chị nói một lời nào, cùng nhau đối mặt là tốt nhất, nào có không vượt qua được chuyện này? Cố tình một người chạy đi nước ngoài!"
Tô Nhạc trấn an nói: "anh rể đoán chừng cũng sợ chị lo lắng!"
Tô Tranh suy nghĩ một chút, Dư Minh đoán chừng là sợ nói cho Cô biết, Cô sẽ thêm miệng nói vài lời không xuôi tai.
Có thể coi là như thế, sơ với đào hôn còn tốt hơn!
Thời gian này Tô Tranh cũng là có tư tưởng phản nghịch, dường như Cô và Dư Minh đi chung với nhau thời điểm, là mình có chút quá không giống phụ nữ, cũng hầu như là quản giáo chỉ trích hắn, nếu không Dư Minh cũng sẽ không dễ dàng như vậy liền đào hôn, cho nên Tô Tranh lúc này cũng bình tĩnh lại.
Sau khi định thần, Tô Tranh lại hỏi: "Đúng rồi, chuyện xẩy ra sự cố trong chữa bệnh là như thế nào? Dư Minh trong đó pahri chịu trách nhiệm gì?"
Tô Nhạc lắc đầu, "Bệnh viện bên kia đã cho ra câu trả lời chắc chắn, chuyện xẩy ra sự cố lần này cùng anh rể có quan hệ không lớn, chỉ là người nhà bị hại không cam lòng, luôn là gây chuyện, viết sơn đỏ có khi chính là bọn họ, chỉ là chuyện này đều đã sáng tỏ, cũng sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì nữa, chị cùng bác gái cũng không cần lo lắng. . . . . . nghĩ thông suốt chuyện này anh rể sẽ trở lại thôi!"
Hạ Lan ở một bên cũng là thu một hơi, đứa con nhà mình không có việc gì là tốt.
Sau đó vừa áy náy nhìn Tô Tranh, "Dư Minh tiểu tử này làm chuyện không suy nghĩ như vậy nếu không có cháu trấn định, cháu xem một chút, chính là vì chút chuyện tình này, thiếu chút nữa làm hại tình cảm hai nhà chúng ta, hôn lễ đều không tổ chức được rồi, chuyện này bác phải cùng bác trai nói chuyện lại một chút, không thể toàn trách Dư Minh , hắn cũng áp lực lớn! Cũng lo lắng bởi sự cố trong chữa bệnh, cho nên mới làm làm ra chuyện đào hôn điên rồ này."
Đây là Hạ Lan tự cấp cho Dư Minh tìm lối thoát.
Kể từ đó, Dư Minh coi như có từ nước ngoài trở về, cùng Tô Tranh cũng có đường lui chu toàn, Người Tô Gia như vậy cũng không có chỉ trích hắn.
Tô Tranh nghĩ đến một phen, không có vạch trần tâm tư bà Hạ Lan, chỉ là gật đầu một cái, "Ừ, cháu nghĩ bố mẹ cháu đều là người nói đạo lý, đem chân tướng chuyện này nói rõ ràng, bọn họ sẽ tha thứ cho anh Dư Minh ."
Bà Hạ Lan nghe Tô Tranh thật giống như đứng ở phía bên bà, thở phào nhẹ nhõm.
Bà Hạ Lan đối với Tô Tranh là cái gì cũng hài lòng, cũng không muốn mất một cô con dâu tốt, cứ như vậy mất đi.
Thật may là, Tô Tranh rộng lượng, chuyện lần này còn có thể tha thứ cho chuyện Dư Minh tùy hứng.
Bà Hạ Lan nắm tay Tô Tranh, bảo đảm nói: "Tô Tranh, về sau bác khẳng định ở phia bên cháu, tiểu tử kia chính là làm làm một việc nông nổi không suy nghĩ! Cháu thông cảm! Về sau bác sẽ mắng hắn!"
Edit: Fleur Nguyen Beta: baobien
Em ý mới làm nên ngồi chỉnh cho em ý chút. mà ai cho tôi đông lực để làm nữa đây lười quá