Đệ Nhất Hôn Sủng: Ông Trùm Xin Tự Trọng

Chương 19



Tô Nhạc nói tin tức của Dư Minh xong, cười nói: " Nếu vậy thì em đi về trước!"

Chị gái nhất định phải nói chuyện này cho bố mẹ cô, mà bác gái còn phải thuyết phục Dư bá phụ,nếu ở lại nơi này cũng gây trở ngại cho họ.

Chỉ là, Tô Nhạc đang đứng lên chuẩn bị rời đi, lại thấy một tờ giấy tiện lợi ở trên bàn.

Tô Nhạc liếc mắt nhìn, cái tờ giấy này nhìn thấy có chút quen mắt.

Chỉ là nghĩ tới loại vật này, nơi nào cũng có thể nhìn thấy, đoán chừng lúc trước đã thấy ở nơi nào đó.

Tô Nhạc không để ý nữa, lôi kéo Dạ Thần liền chuẩn bị rời đi.

Mở cửa ra, đang muốn đi ra ngoài, liền nhìn thấy một đám người đứng ở ngoài cửa.

Một người trong đó dẫn đầu, mặt hung thần ác sát quát lớn: "Các ngươi chính là người nhà của Dư Minh, có phải hay không!"

Dạ Thần nhìn những người này: "các người là người thân của bệnh nhân kia?"

"Biết là tốt rồi, tên Dư Minh chữa bệnh làm hại chú nhỏ của nhà ta, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng! Nói gì cũng là một mạng người, các ngươi làm thầy thuốc phải hay không có thể đem mạng người ra đùa dỡn!"

Những người thân bệnh nhân này tới đây, rõ ràng cố ý gây chuyện.

Mà những người này đang nói rõ xong, sẽ hùng hổ xông vào, đoán chừng là muốn động thủ.

Dạ Thần nhìn thấy tính trạng như vậy, trực tiếp đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Tô Nhạc bị hành động này của Dạ Thần dọa cho sợ.

Chỉ là sau khi tỉnh lại, phát hiện Dạ Thần đã đi ra ngoài.

Trong lúc nhất thời càng thêm luống cuống, Dạ Thần đang muốn làm cái gì?

Tô Nhạc nghĩ phải mở cửa, nhưng cửa lại bị kẹt chặt ở bên ngoài, làm thế nào cũng không mở được.

Tô Nhạc càng ngày tâm trạng càng lo lắng, nhiều người như vậy ở bên ngoài, Dạ Thần một người làm sao có thể ứng phó! Nếu là xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?

Tô Tranh cũng là lộ ra sắc mặt hoảng sợ, nhưng vẫn còn tỉnh táo hơn Tô Nhạc, cau mày, đi tìm điện thoại di động, nói: "chị gọi báo cảnh sát!"

Chỉ là, Tô Nhạc trong lòng không có ôm hi vọng nhiều lắm, coi như hiện tại báo cảnh sát, có ích lợi gì?

Dạ Thần vẫn còn ở bên ngoài!

Thời điểm To Tranh chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát thì cửa bị kéo ra.

Tô Nhạc cho là những người thân bệnh nhân đã giải quyết xong Dạ Thần, hiện tại muốn mở cửa để đánh các cô, nhưng sau khi cửa mở, lại thấy Dạ Thần bộ dáng bất cần đời đứng ở bên ngoài.

Tô Nhạc thấy tình huống như vậy, nhìn chòng chọc vào anh, theo bản năng liền chỉ trích: "Anh đứt gân não à, không ở trong nhà chốn, anh đi ra ngoài làm cái gì! Muốn chết cũng không cần tìm chết kiểu này a!"

Người đàn ông này rõ ràng không biết chữ sợ viết thế nào mà, phải biết những người kia cũng không tốt lành gì.

Dạ Thần tay chân thì lèo khèo, đi ra ngoài không phải tự tìm đường chết?

Chỉ là nhìn chằm chằm Dạ Thần một lúc lâu, Tô Nhạc phát hiện người đàn ông này là không có bị gì, trong lòng nghi ngờ: "anh không có việc gì?" Nói xong, cũng cảm giác mới vừa rồi mình quá nóng vội, hơn nữa giờ phút này lại tiếp xúc qua thân cận với Dạ Thần, trực tiếp liền lui lại một bước.

Chỉ là vừa muốn lui ra sau, trước mặt Dư bá mẫu bọn họ nhưng vẫn là vợ chồng mới cưới, vợ chồng quan tâm đến nhau là chuyện đương nhirn, mình lúng túng cái gì vậy!

Dạ Thần nhìn Tô Nhạc, cười nói: "Không có việc gì, anh đã nói chuyện ổn thỏa với những người đó, bọn họ sau này sẽ không tới nữa."

Tô Nhạc có chút ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy không tin: "Không tới nữa? Làm sao có thể!" Mới vừa rồi chẳng phải rất hung dữ sao, bày ra một bộ dáng muốn tìm người tính sổ, làm sao có thể dễ dàng giải quyết được?

Hoài nghi nghiêm trọng trong lời nói của Dạ Thần có vấn đề nhưng bên ngoài thật là mọi người đã đi, những hung thần nhà bênh nhân kia thực sự đã rời đi!

Điều này làm cho Tô Nhạc cảm thấy sự việc này thật là kỳ quái!

Dạ Thần nhìn Tô Nhạc đáng vẻ một bộ mặt nghi ngờ, thản nhiên nói: "Thật ra thì, chỉ cần cùng những người đó giảng đạo lý, bọn họ vẫn là nghe lời!"

Dạ Thần là điển hình nói láo không đỏ mặt, còn phân rõ phải trái! Nói cái gì nói!

Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, chỗ nào có thời gian để anh ta nói đạo lý? Những người đó đoán chừng là thích dùng quả đấm để phân rõ phải trái hơn thì có!

Tô Nhạc chợt nghĩ đến, Dạ Thần nói với cô nhờ bạn bè điều tra, hơn nữa còn để cho bọn họ tìm người bảo vệ chị gái cô ở bên này.

Vì vậy tiến tới bên người Dạ Thần, nhỏ giọng hỏi "Có phải bạn của anh đã tới đây? Sau đó xử lý những vấn đề này?"

Dạ Thần cười, cũng không nói lời nào, vì vậy Tô Nhạc cảm thấy, nhất định là bạn bè của Dạ Thần đã tới, cho nên chuyện này mới được xử lý?

Chỉ là có thể xử lý là tốt rồi, nếu không chị gái cùng Bác Dư ở chỗ này, cô thật vẫn sẽ lo lắng.

Tô Tranh thấy Tô Nhạc cùng Dạ Thần nói nhiều lời như vậy, lúc này mới đi tới, mà nhìn Dạ Thần vẻ mặt có hơi khác mọi khi.

Trước đó Tô Tranh đối Dạ Thần không có một chút nhìn vừa mắt.

Tô Tranh cảm thấy, người đàn ông anh tuấn thường thì chẳng làm nên được việc gì, mà cần nhất là một người phải có trách nhiệm vẫn tốt hơn, mà rất rõ ràng Dạ Thần ở trong mắt Tô Tranh, căn bản không thể đảm đương được chữ trách nhiệm này.

Chỉ là vừa mới thấy động tác theo bản năng của Dạ Thần, lại làm cho Tô Tranh cảm thấy bất ngờ.

Thấy những người đó, theo bản năng trước tiên là bảo vệ Tô Nhạc, sau đó lại đem cửa đóng lại, bảo vệ ba người phụ nữ bọn họ.

Loại động tác theo bản năng này, nói rõ Dạ Thần có thể cũng không phải là người tùy tiên như Tô Nhạc nói, là người không có phẩm hạnh như vậy.

Thậm chí Tô Tranh cũng mơ hồ cảm giác, em gái mình là người ngốc mà có phúc, không chừng thật đúng là gặp được người có thể chăm sóc cho em gái mình.

Tô Tranh nhìn Dạ Thần, nói lên lời từ đáy lòng: "Mới vừa rồi cảm ơn em!"

"Đây là chuyện nhỏ!" Nói xong, vừa liếc nhìn bà Hạ Lan bên cạnh vẫn chưa hoàng hồn, "Mới vừa rồi mấy người kia cũng sẽ không tới nữa, nhưng mà bác và chị ở bên này bọn cháu vẫn không an lòng, Bác và chị nên rời đi mọi người yên tâm hơn ạ."

Ba Hạ Lan muốn ở lại bên này để chờ tin tức của con trai, mà bây giờ đã có tin, cũng không cần thiết phải ở bên này nữa.

Huống chi, mới vừa rồi mấy người kia hung dữ như vậy bà cũng có chút sợ hãi, nếu là ở lại nơi này, không chừng là sẽ xẩy ra chuyện.

Bà Hạ Lan nhìn Tô Tranh, nói: "Vậy trước tiên bác sang bên chỗ Tô Tranh?"

Dạ Thần gật đầu một cái, lại làm tài xế miễn phí được mọi người đến nhà Tô Tranh.

. . . . . .

Sau khi rời khỏi chỗ của Tô Tranh, Tô Nhạc nhìn Dạ Thần, nắm vạt áo, rối rắm một lúc lâu, mới mở miệng: "Mới vừa rồi mây người kia gây chuyện, cám ơn anh đã bảo vệ tôi. . . . . . Cửa!"

Nhìn vợ mình một dáng vẻ phủ nữ dịu dàng, Dạ Thần nở nụ cười: "Cảm ơn cũng không thể dùng lời nói là xong, ha ha, con người của anh, thích những thứ thực tế hơn!"

Tô Nhạc sững sờ, ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, theo bản năng hỏi ngược lại: "anh muốn cái gì?"

Nhìn Tô Nhạc mặt một bộ dạng nghi ngờ, nhẹ nhàng gõ tay lái, "Ừ, chị gái cũng như chân tay của mình!"

Tô Nhạc nghe lời nói của Dạ Thần, cũng biết cái này là thói quen cái miệng của mình nói chuyện ba hoa không đâu.

Đáng chết, Cô thật vất vả mới có chút thiện cảm, muốn nói tiếng cảm tạ, anh ta lập tức đem không khí đang tốt lành phá hư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.