Tần Quan nhẹ giọng nói: "Có rất nhiều thời đại có văn minh thú vị lắm! Mà ta cũng muốn xem thử có nền văn minh khoa học kĩ thuật trong truyền thuyết không, nhưng tiếc là đến tận bây giờ vẫn chưa gặp được, cũng không hẳn, ta từng gặp một vài cái, nhưng mấy khoa học kĩ thuật này..."
Diệp Huyên cười nói: "Cô muốn tìm kiếm văn minh khoa học kỹ thuật à?"
Tần Quan cười: "Khoa học không có điểm cuối, cho dù hiện tại ta nắm giữ được khoa học kỹ thuật đáng sợ như nào thì cũng chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm mà thôi. Bởi vì có một vài giả tưởng về khoa học mà bây giờ chúng ta vẫn chưa thể nào thực hiện được. Bởi vậy ta muốn xem thử có nền văn minh khoa học kĩ thuật nào cao hơn không, hoặc là những nền văn minh đặc biệt khác cũng được".
Diệp Huyên gật đầu: "Ta hiểu rồi".
Tần Quan khẽ mỉm cười: "Thật ra ta cũng muốn tâm sự với muội muội Thiên Mệnh của ngươi, bởi vì sự hiểu biết của nàng về Võ đạo và chúng sinh, chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung. Tâm sự cùng nàng hẳn là sẽ gặt hái được nhiều thứ lắm. Nhưng đáng tiếc là nàng không thích nói chuyện với người ngoài, hơn nữa tính cách cũng không thoải mái lắm".
Diệp Huyên cười: "Việc nhỏ thôi mà, lần sau ta dẫn cô đi gặp muội ấy, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi!"
Tần Quan chớp mắt: "Hứa rồi đấy nhé".
Diệp Huyên cười bảo: "Tất nhiên".
Đúng lúc này, tòa núi trước mặt hai người đột nhiên rung lên, ngay sau đó có một luồng sang chợt bắn lên từ trên đỉnh núi, rồi chậm rãi tan biến.
Lão Pháp ở bên kia hô lên đầy hưng phấn: "Các chủ, trận pháp đã bị phá rồi!"
Tần Quan cười nói: "Vất vả rồi".
Lão Pháp vội đáp: "Không dám không dám! Được làm việc cho Các chủ phải là vinh hạnh của mấy lão già chúng ta mới đúng!"
Tần Quan cười, sau đó bảo: "Vậy ta và Diệp công tử đi vào trước".
Lão Pháp gật đầu: "Mời hai người".
Tần Quan quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: "Đi thôi".
Nói xong, hai người đi đến trước một cửa đá rồi tiến vào, trước mặt cả hai bỗng xuất hiện một luồng sáng tráng, chốc lát sau, khi cả hai mở mắt ra thì đã ở trước một Hoàng cung.
Khi thấy Hoàng cung này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm lại.
Vô Biên Thành đã là thành trì to lớn và vĩ đại nhất hắn từng gặp, nhưng nếu so với Hoàng cung trước mặt này thì Vô Biên Thành quả thực chỉ như sâu bọ.
Cửa thành của tòa Hoàng cung này phải cao tới nghìn trượng, trên tường thành được đặt những pho tượng cao lớn hùng vĩ, những pho tượng này đều mặc giáp đen, cầm trường mâu trong tay, thần khí uy vũ, tuy chỉ là tượng, nhưng cũng tản ra uy thế kinh khủng.
Tần Quan bỗng khẽ cười nói: "Thú vị rồi đây!"
Diệp Huyên gật đầu: "E rằng nơi này từng là một thế lực siêu cấp".
Tần Quan đang định nói chuyện thì đúng lúc này, cửa thành bỗng từ từ mở ra, khi cửa thành hoàn toàn khai mở, một luồng gió âm u lạnh thấu xương chậm rãi ùa ra. Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống, cùng lúc đó, một vài âm thanh ai oán thều thào truyền đến từ xa xăm, nghe rất thê lương thảm thiết.
Lúc này, Tần Quan đột nhiên kéo tay áo Diệp Huyên, Diệp Huyên quay đầu nhìn Tần Quan, thấy sắc mặt của nàng đã tái nhợt, biểu cảm cũng cứng lại, nơi này nguy hiểm đến mức đến cả phú bà này mà cũng sợ à?
Tần Quan đột nhiên khẽ nói: "Ngươi đi trước đi, ta sợ ma!"