Phải nói rằng uy lực của thanh lôi kiếm này quả thật rất mạnh!
Không chỉ có Vô Biên Thành mà tinh vực trong chu vi mấy chục triệu dặm đều bị ảnh hướng. Thời không nứt toác, lan tràn đi khắp các tinh vực lân cận với tốc độ khủng khiếp.
Vô Biên Thành đã rất lâu rồi không gặp phải đại chiến kịch liệt ngần này, thế là vô số người nhìn về phía thư viện Quan Huyên với ánh mắt hoảng sợ.
Chỉ thấy bầu trời nơi đó đang sôi sùng sục như một nồi nước nóng, đến là kinh khủng.
Diệp Huyên nhìn thanh lôi kiếm đang rơi xuống, hé miệng cười to, hoàn toàn không sợ chết, trong mắt lại tràn đầy đau thương.
Thần Tế Sư lẳng lặng nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn giẫm mạnh chân phải, hóa thành kiếm quang đỏ thắm phóng lên cao.
Chủ động ra tay!
Thần Tế Sư cau mày lại.
Khi thấy Diệp Huyên không rút kiếm mà đâm thẳng vào lôi kiếm!
Hắn muốn chết ư?
Ánh mắt bà ta nhìn Diệp Huyên tràn ngập hoài nghi và khó hiểu.
Một khắc sau, đồng tử bà ta rụt lại.
Ầm!
Thanh lôi kiếm ở chân trời đâm vào giữa trán Diệp Huyên.
Uỳnh!
Thân thể hắn chấn động kịch liệt, nhả ra một luồng sức mạnh đáng sợ, đập nát thời không xung quanh.
Thần Tế Sư mở to mắt, sắc mặt xấu xí vô cùng.
Bà ta nhận ra mình đã trúng kế!
Bởi vì đối phương có thể cắn nuốt kiếm!
Bị lừa rồi!
Ánh mắt Thần Tế Sư lạnh đi.
Ở chân trời, Diệp Huyên run lên từng chập, cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng.
Vô cùng vô tận!
Thấy hắn nhìn xuống, Thần Tế Sư lạnh lùng nói: “Hèn hạ!"
Diệp Huyên không nhiều lời mà vung kiếm chém xuống.
Một lần nữa sử dụng Sát Na Vô Địch!
Xoẹt!
Hắn trốn vào vùng không gian bí ẩn. Một khắc sau, bảy cái bóng mờ bao vây lấy Thần Tế Sư rồi chém xuống.
Bảy tia kiếm quang lần lượt xuất hiện!
Lệ khí lóe lên, Thần Tế Sư nheo mắt lại, bàn tay phải cầm pháp trượng chợt vung lên.
Ầm!
Một chùm sáng vàng bay ra đánh vỡ bảy tia kiếm quang. Bảy cái bóng kia cũng rút lui, Diệp Huyên bất ngờ xuất hiện phía trên Thần Tế Sư, chém kiếm xuống.