Sau một lúc im lặng, giọng nói kia lại vang lên: “Ngu ngốc!”
Tất cả mọi người: “…”
…
Kinh Đô.
Không lâu sau, Diệp Huyên chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt hắn đã thấy một toà lâu đài, hắn chưa thấy toà lâu đài nào lớn như thế này.
Lâu đài rộng không thấy điểm kết thúc, cao không thấy đỉnh, con người đứng trước lâu đài còn chẳng bằng con kiến.
Toàn bộ lâu đài được làm từ loại vật liệu đặc biệt không tên, quan sát kỹ thì thấy nó được bao phủ chi chít những phù văn nhỏ.
Mà trên tường thành còn có những vũ khí bí mật không biết tên, vô cùng thần bí, ngoài ra bầu trời phía trên tường thành thi thoảng còn có những con tàu chiến bí ẩn bay qua.
Lý Kình khẽ hỏi: “Tần các chủ, đây là Kinh Đô ư?”
Tần Quan gật đầu: “Đúng, hoan nghênh mọi người tới Kinh Đô của ta”.
Nói xong nàng ta quay đầu nhìn phía xa, tường thành của lâu đài đột nhiên nứt ra, tiếp đến, một tấm màn sáng từ từ trải dài đến tận chân Tần Quan.
Tần Quan cười bảo: “Đi”.
Nàng ta dẫn ba người phía Diệp Huyên đi về phía xa.
Diệp Huyên nhìn ánh sáng dưới chân rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
Tần Quan nháy mắt: “Về nhà phải có cảm giác nghi thức chút”.
Đám đông: “…”
Sau khi vào lâu đài, hai bên đã đứng sẵn gần một triệu người.