Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10086



Bên dưới, Thanh Khâu nhìn gần trăm vòng xoáy màu đen bên trên, im lặng không nói một lời.  

Ở nơi khác, sắc mặt của các cường giả ở thư viện Quan Huyên trở nên vô cùng nặng nề!  

Họ biết, đại chiến sắp diễn ra!  

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong vòng xoáy màu đen kia: “Xông lên!”  

Xông lên!  

Giọng nói vang lên, một đám kỵ binh lao xuống từ trong vòng xoáy màu đen!  

Hành động của bọn họ khiến toàn bộ thiên địa trở nên hư ảo!  

Một trăm nghìn kỵ bịnh đồng loạt lao xuống, đạp vỡ cả vùng không gian này.  

Thấy cảnh này, sắc mặt của Đinh Thược Dược bên dưới lập tức trở nên nặng nề, bà ấy không ngờ rằng Dị Thần tộc này vừa bắt đầu đã hung hăng như thế!  

Hơn nữa, đây đều là những kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, đối với cường giả đơn độc, chỉ cần không phải quá mạnh thì cũng không đáng sợ, nhưng kỵ binh thế này lại khác! Vì kỵ binh chính là quân đội, quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, có khả năng phối hợp nhóm rất tốt, hơn nữa, thực lực của bọn họ cũng không hề yếu!  

Cảnh giới thấp nhất của những kỵ binh này chính là Vạn Kiếp Cảnh!  

Dù không phải Thần Kiếp Cảnh, nhưng xong lên thế này, dù có một trăm cường giả Thần Kiếp Cảnh cũng chỉ là kiến bò trước mặt bọn họ.  

Một trăm nghìn kỵ binh lao xuống, khiến vô số cường giả của thư viện Quan Huyên bên dưới rất tuyệt vọng.  

Lúc này, một cô gái xuất hiện trên đầu mọi người.  

Người đó chính là An Lan Tịnh!  

An Lan Tịnh nhìn một trăm nghìn kỵ binh đang lao xuống, trong mắt lộ vẻ dữ tợn, nàng ấy xông lên, đâm trường thương trong tay về phía trước.  

Ầm!  

Chiêu tấn công này mang theo một luồng thương thế ngút trời bắn ra từ mũi thương của nàng ấy, trong nháy mắt, thương thế này đã ngăn cản được một trăm nghìn kỵ binh!  

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người xung quanh đều rung động!  

Trong thiên địa, một người một thương lại ngăn cản được một trăm nghìn kỵ binh!  

Thanh Khâu ở bên dưới hơi nhếch môi: “An cô nương, dưới Tam Kiếm, không ai có thể đánh bại nàng ấy!”  

Đinh Thược Dược cũng thả lỏng hơn, nếu thật sự để một trăm nghìn kỵ binh kia lao xuống, thì chắc chắn sẽ là một tai hoạ với thư viện Quan Huyên.  

Nơi chân trời, thống lĩnh dẫn đầu kỵ binh đột nhiên tức giận chĩa trường thương về phía An Lan Tịnh: “Giết!”  

Mệnh lệnh vừa vang lên, một trăm nghìn kỵ binh đột nhiên lại cầm trường thương đâm về phía trước!  

Ầm!  

Thiên địa lập tức vỡ vụn, một trăm luồng khí thế đáng sợ đánh xuống từ phía chân trời.  

Bên dưới, trong mắt An Lan Tịnh có sát khí loé lên, nàng ấy quát to một tiếng, duỗi trường thương trong tay về phía trước rồi xoay tròn một cái: “Phá!”  

Ầm!  

Một luồng thương thế bay lên chứa đựng khí thế không thể ngăn cản! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.