Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10356



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói đến đây, ông ta vội dừng lại, sau đó nhìn Thần Minh và Tăng Vô.  

Tăng Vô chắp tay lại: “Vừa nãy gió to quá, chúng ta không nghe thấy gì”.  

Thần Minh cũng nhanh chóng nói: “Đúng đúng, gió lớn quá, tai ta đóng băng đến nơi rồi”.  

Vô Biên Chủ nhìn hai người, nhẹ giọng nói: “Có phải các ngươi cảm thấy ta rất sợ cô gái váy trắng không?”  

Tăng Vô do dự giây lát: “Câu hỏi này… chúng ta không đánh giá!”  

Vô Biên Chủ nghiêm túc nói: “Đây là chiến lược rút lui, chiến lược rút lui, các ngươi hiểu không?”  

Tăng Vô: “…”  

Thần Minh nói: “Hiểu! Chúng ta hiểu! Vô Biên Chủ, ông nói tiếp về Ngạo Đế này đi, đừng nói chủ đề này nữa”.  

Vô Biên Chủ nhìn Ngạo Đế, im lặng suy tư một lát rồi quay đầu nhìn Thần Minh với Tăng Vô: “Đó là chiến lược rút lui chứ không phải sợ, các ngươi hiểu chưa?”  

Vẻ mặt hai người đơ ra.  

Vô Biên Chủ lắc đầu, sau đó nhìn Ngạo Đế: “Ngạo Đế này là một nhân vật lớn, tiếc là không linh hoạt. Đương nhiên cũng có thể hiểu được, ông ta vô địch ở vũ trụ bình hành quen rồi. Tới vũ trụ thứ nguyên bị người khác đánh, sao ông ta có thể không sợ chứ? Hầy, thể diện hại chết người ta! Phải công nhận rằng điều này Kháo Sơn Vương làm rất tốt, hắn ta không biết xấu hổ, cũng chẳng cần thể diện, chỉ cần lợi ích… Phải nói rằng hắn quả là nhân tài!”  

Tăng Vô nói: “Kháo Sơn Vương đúng là rất không biết xấu hổ!”  

Thần Minh cũng gật đầu: “Là vô cùng không biết xấu hổ!”  

Vô Biên Chủ cũng gật đầu: “Cực kỳ cực kỳ không biết xấu hổ!”  

Lần này, cả ba lần đầu tiên đạt được ý kiến chung.  

Diệp Huyên: “…”  

Vô Biên Chủ dời mắt, đi tới trước cột sắt tiếp theo, trên cột sắt có một người đàn ông trung niên áo bào xám, dưới cột sắt còn có một thanh trường đao bị gãy.  

Vô Biên Chủ nhẹ giọng nói: “Đao Đế, một vị đao tu vô cùng thuần tuý, cả đời tu đao, tu luyện đến mức gần như cực hạn. Năm đó ông ta chém từ vũ trụ thứ nguyên một đến vũ trụ thứ nguyên chín, thật sự là Khảm Đế!”  

Nói rồi ông ta lắc đầu thở dài: “Đây là một người rất thê thảm, cả đời chơi với đao, tự nhận là Đao đạo của mình là vô địch, nhưng không ngờ cuối cùng lại chết dưới đao!”  

Tăng Vô khẽ cau mày: “Trong Thánh Vương Điện có người tu đao à?”  

Vô Biên Chủ gật đầu: “Người đó mới thực sự là cao thủ dùng đao, năm xưa ông ta đã từng một đao chém đứt người Cổ Thiên Đế, đó là lần đầu tiên Cổ Thiên Đế bị thương. Phải nói rằng nhát đao ấy đến ta cũng hơi sốc, thực sự là rất lợi hại!”  

Tăng Vô trầm giọng bảo: “Đến Cổ Thiên Đế mà cũng bị thương ư?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.