Trong tinh không phía xa, Thanh Nhi và Diệp Huyên chầm chậm bước đi.
Tinh không sáng rực, yên lặng không tiếng động.
Diệp Huyên kéo tay Thanh Nhi, nhẹ giọng nói: “Thanh Khâu nói muội đi đến vũ trụ văn minh cấp bậc cao hơn, đúng không?”
Thanh Nhi gật đầu.
Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Vũ trụ văn minh như thế nào?”
Thanh Nhi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Huynh muốn xem thử không?”
Diệp Huyên vội nói: “Muốn!”
Nói xong, hắn lập tức có phần chần chừ: “Có nguy hiểm không?”
Thanh Nhi cười nói: “Ta có thể đưa huynh đi!”
Diệp Huyên ngây người.
Thanh Nhi quay đầu nhìn tinh không sâu thẳm phía xa: “Đi theo ta, thì không có bất kỳ nguy hiểm gì!”
Diệp Huyên cười nói: “Được!”
Hắn cũng muốn đi cùng Thanh Nhi khám phá thế giới!
Xem như hắn cũng đã hiểu một đạo lý!
Dựa vào bản thân hắn mà lăn lộn ở vũ trụ này, không biết phải trải qua bao lâu mới có thể tiếp xúc đến thế giới mà Thanh Nhi tiếp xúc!
Nếu đi cũng không thể đi được, vậy thì dùng thang thôi!
Thanh Nhi bỗng ở lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay nàng, nàng nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, khẽ nói: “Ca ca…”
Diệp Huyên hỏi: “Sao vậy?”
Thanh Nhi muốn nói lại thôi.
Diệp Huyên lại hỏi: “Sao vậy?”
Thanh Nhi khẽ nói: “Ta có dự cảm, có vài chuyện, có thể cũng sắp kết thúc rồi!”
Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: “Sao lại nói vậy?”
Thanh Nhi lắc đầu, cũng không muốn nói thêm.
Vẻ mặt Diệp Huyên nặng nề, trong lòng có chút bất an!
Thanh Nhi quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Y đang trải đường cho những người kia!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo?”
Thanh Nhi gật đầu.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Là mấy người Diệp Trần sao? Chính là người Thiên Mệnh mới xuất hiện!”
Thanh Nhi lắc đầu: “Bọn họ không tính là người Thiên Mệnh!”
Diệp Huyên sửng sốt.
Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Ai là người thiên mệnh, có một phần là do chủ nhân bút Đại Đạo quyết định, còn có một phần là những người khác quyết định!”
Những người khác!
Diệp Huyên có phần không hiểu: “Những người khác là người nào?”
Thanh Nhi ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau này huynh sẽ biết thôi!”