Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10489



Là ai ra tay với Diệp Huyên?  

Dị Quỷ Tộc!  

Thiên Đạo lập tức đứng dậy, quay người biến mất!  

Ngay sau đó, Thiên Đạo đã đến Dị Quỷ Tộc!  

Vừa đến Dị Quỷ Tộc, Dị Thiên đã xuất hiện trước mặt ông ta.  

Dị Thiên đang định nói thì Thiên Đạo đã tức giận nói: “Có phải các ngươi đã động đến Diệp thiếu không?”  

Vẻ mặt Diệp Thiên vô cảm: “Ta không biết ngươi đang nói gì!”  

Thiên Đạo tức giận nhìn Dị Thiên: “Ngươi bớt nói dông dài cho ta đi! Thả Diệp thiếu ra cho ta!”  

Dị Thiên lắc đầu: “Ta không biết ngươi đang nói gì!”  

Thiên Đạo đột nhiên biến mất tại chỗ!  

Ầm!  

Thoáng chốc, một luồng áp lực kinh người bỗng đổ ập về phía Dị Thiên!  

Thấy vậy, Dị Thiên nheo mắt, lão nâng tay phải, sau đó đè mạnh xuống.  

Ầm!  

Tiếng nổ vang vọng khắp nơi, Thiên Đạo trực tiếp bay ra đến cả vạn trượng!  

Sau khi Thiên Đạo dừng lại, ánh mắt ông ta đầy vẻ sợ hãi: “Ngươi… Ngươi đã đạt đến Hiện Tại Đạo!”  

Hiện Tại Đạo!  

Ý chỉ đã dứt bỏ hết thảy nhân quả kiếp này!  

Vẻ mặt Dị Thiên lạnh nhạt: “Thiên Đạo, ngươi thật sự cho rằng rất ghê gớm sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải vì e ngại chủ nhân bút Đại Đạo thì ngươi sớm đã chết vạn lần rồi!”  

Như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt Thiên Đạo bỗng thay đổi: “Các ngươi liên thủ với Nghịch Thiên Đạo!”  

Dị Thiên cười lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.  

Thiên Đạo đứng tại chỗ, sắc mặt vô cùng khó coi!  

Nghịch Thiên Đạo!  

Đây là một tổ chức thần bí đặc biệt do một vài cao thủ siêu cấp tạo thành, mục tiêu của bọn họ chỉ có một: Chống lại chủ nhân bút Đại Đạo!  

Đáng nói là, các cao thủ thượng cổ trước kia ở cấm địa Thần Hoang cũng là Nghịch Thiên Đạo!  

Thế nhưng, đó chỉ là phần ngoài của Nghịch Thiên Đạo!  

Nghịch Thiên Đạo!  

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thiên Đạo bỗng trở nên vô cùng khó coi!  

Một lúc sau, Thiên Đạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Chủ nhân… Ta nên làm gì?”  

Không có phản hồi!  

Thiên Đạo im lặng một lúc rồi nói: “Ta có chuyện không hiểu, bọn họ chống lại chủ nhân… Tại sao phải đi kiếm chuyện với Diệp thiếu chứ?”  

Một lúc sau, Thiên Đạo quay người rời đi!  

Ông ta phải đi nghĩ cách!  

Ông ta không phải lo lắng an nguy của Diệp Huyên, ông ta là lắng cho an nguy của bản thân mình! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.