Nguỵ Lam ngồi xếp bằng dưới đất, trước mặt nàng ta là một quyển trục!
Quyển trục đang mở, phía trước có hai chữ to: Diệp Huyên!
Nguỵ Lam nhìn một lúc lâu mới nói: “Bạch Y, ngươi nghĩ sao về Diệp công tử này?”
Người đàn ông tên Bạch Y ở sau lưng Nguỵ Lam im lặng một lát rồi nói: “Trên người hắn thật sự không có khí vận thiên mệnh! Nói cách khác, bây giờ chắc chắn hắn không phải người thiên mệnh! Nhưng mà…”
Nói đến đây, hắn ta chợt dừng lại một lát, sau đó tiếp tục: “Khi nãy Lý trưởng lão đột nhiên bỏ mạng chắc chắn là chủ nhân bút Đại đạo ra tay! Ta cảm thấy có hai nguyên nhân, thứ nhất là dù Diệp công tử không phải người thiên mệnh, nhưng vẫn có quan hệ với chủ nhân bút Đại đạo. Thứ hai, Lý trưởng lão kia bị giết chết không liên quan đến Diệp Huyên, hoàn toàn là vì nói năng không biết suy nghĩ, mạo phạm chủ nhân bút Đại đạo, cho nên mới bị giết!”
Nguỵ Lam bình tĩnh hỏi: “Ngươi nghiêng về lý do nào hơn?”
Bạch Y nghiêm túc đáp: “Thứ nhất!”
Nguỵ Lam nhìn Bạch Y, Bạch Y giải thích: “Chắc chắn không chỉ có mỗi Lý trưởng lão mắng chủ nhân bút Đại đạo, nhưng vì sao những người khác không sao, còn lão ta vừa mắng đã xảy ra chuyện? Rất rõ ràng là vì chủ nhân bút Đại đạo luôn chú ý đến Diệp công tử này!”
Nguỵ Lam gật đầu: “Lúc trước ta mắc phải một sai lầm, cho rằng một người không có giá trị thì không cần làm quen”.
Nói xong, nàng ta lắc đầu: “Ta không nên quá phiến diện, đáng lẽ không thể bỏ qua giá trị tiềm ẩn của bất cứ một ai!”