Diệp Huyên xòe tay, mười vạn miếng pháp tinh xuất hiện trước mặt yêu thú: “Cái này cho ngươi!”
“Pháp tinh!”
Yêu thú có chút kinh ngạc: “Đây là cho ta sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ngươi giữ lấy mà tu luyện!”
Yêu thú nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Loài người, ngươi là người tốt!”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi xưng hô thế nào?”
Yêu thú thấp giọng nói: “Cổ Yêu!”
Diệp Huyên gật đầu: “Cổ huynh, ngươi cứ ở bên trong tu luyện cho tốt, có cần gì thì ngươi cứ nói ta một tiếng, có thể giúp thì ta nhất định sẽ giúp ngươi!”
Yêu thú khẽ gật đầu: “Đa tạ huynh đệ loài người!”
Diệp Huyên cười ha ha: “Ta tên Diệp Huyên!”
Yêu thú do dự rồi nói: “Diệp huynh, ngươi muốn lên núi sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Yêu thú thấp giọng nói: “Bên trên rất nguy hiểm!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Ngươi biết bên trên có gì sao?”
Yêu thú khẽ lắc đầu: “Ta cũng chưa từng lên, bởi vì bên trên rất nguy hiểm!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đa tạ Yêu huynh đã nhắc nhở!”
Cổ Yêu gật đầu: “Không cần đa tạ!”
Diệp Huyên rời khỏi tháp nhỏ, hắn ngẩng đầu nhìn, khi nhìn thấy ba người Vô Biên Chủ, hắn khẽ cười nguy hiểm, sau đó lập tức xuất hiện bên cạnh ba người họ!
Diệp Huyên cười nói: “Vô Biên, chúng ta cùng đi đi!”
Vô Biên liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cứ vậy mang nó đi sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo có lẽ sẽ không gây rắc rối với ta đâu nhỉ?”
Vô Biên lắc đầu, sau đó quay ngươi đi lên núi!
Diệp Huyên vội đi theo: “Vô Biên, ông đến nơi này làm gì?”