Đệ Nhất Kiếm Thần
Ông lão gầy yếu lập tức bị một kiếm này phân thi!
Thần hồn bị tiêu diệt!
Vẻ mặt Diệp Huyên vô tình, thu kiếm về, hắn quay đầu nhìn Cổ: “Đi thôi!”
Cổ nhìn Diệp Huyên, gật dầu, sau đó hai người tiếp tục đi vào trong!
Rất nhanh sau đó, hai người đã đi sau vào trong đống hoang tàn, ở nơi này, Diệp Huyên phát hiện, xung quanh đều là thi thể!
Cổ nhìn những thi thể xung quanh kia, không nói gì!
Ngay lúc này, trong đống hoang tàn, một bóng người chầm chậm bay ra!
Bóng người khàn khàn lên tiếng: “Người xông vào, phải chết!”
Diệp Huyên đột nhiên biến mất!
Kiếm quang đỏ máu xé rách xông qua!
Vù!
Ở phía xa, bóng người kia lập tức bị một luồng kiếm quang phá vỡ!
Diệp Huyên thu kiếm về, huyết mạch toàn thân sôi sục, hắn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh: “Còn ai nữa?”
Đạo lý?
Nhân nghĩa?
Dùng đức thu phục người?
Không!
Nhiều lúc, những thứ này cũng vô dụng thôi!
Ở nơi như thế này, chỉ có thực lực mới có thể khiến những người này tôn trọng!
Sau khi giết liên tiếp hai người, những hơi thở mập mờ xung quanh mới từ từ lui đi!
Vẻ mặt Diệp Huyên vô tình, dẫn theo Cổ đi về phía xa!
Lúc này, Cổ đột nhiên nói: “Nơi này, trước kia từng là một chiến trường!”
Diệp Huyên không nói gì.
Cổ nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Hình như ngươi có chút tức giận!”
Diệp Huyên khẽ lắc đầu: “Lập tức đi tìm thân xác của ngươi đi! Tìm được thân xác của ngươi, thì ngươi có thể khôi phục toàn bộ thực lực rồi!”
Cổ gật đầu: “Được!”
Hai người tiếp tục tiến lên!
Không lâu sau, hai người đã xuyên qua đống hoang tàn kia, mà phía sau đống hoang tàn là một cung điện vô cùng rộng lớn.
Điều khiến Diệp Huyên có chút kinh ngạc chính là cung điện này lại rất vẹn toàn!
Diệp Huyên nhìn Cổ, Cổ cười nói: “Đây là Cổ Võ Điện! Năm đó vào thời cổ đại, đây là một tông môn cực kỳ hùng mạnh!”
Diệp Huyên nói: “Đi xem xem!”
Cổ gật đầu: “Được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.