Diệp Huyên trầm giọng nói: “Hai loại hệ thống cảnh giới?”
Cổ gật đầu: “Có thể nói như vậy!”
Nói rồi, nàng ta khẽ cười: “Đương nhiên, đại đạo khác đường cùng đích! Tu luyện cảnh giới gì, thì mục đích cuối cùng cũng đều như nhau!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói rồi, hắn nhìn Táng Đế, Táng Đế lập tức có phần căng thẳng, đương nhiên, lại càng mong chờ nhiều hơn!
Ông ta thực sự đang đánh cược!
Cược Diệp Huyên có thể cứu ông ta!
Còn về lý do, thì chẳng có lý do gì cả, Diệp Huyên có thể xuất hiện ở đây, có nghĩa là, Diệp Huyên là cơ hội duy nhất lúc này của ông ta!
Ông ta không thể không cược!
Diệp Huyên nhìn phù văn thần bí giữa trán Táng Đế, hắn xòe tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn: “Ta biết, mặt mũi ta không đủ dùng, vậy thì, nể mặt muội muội ta đi!”
Nghe vậy, vẻ mặt Táng Đế lập tức chùng xuống!
Xong rồi!
Cược thua rồi!
Đây là suy nghĩ lúc này của ông ta!
Mà ngay lúc này, phù văn thần bí giữa trán ông ta đột nhiên đột nhiên chuyển động, sau đó, phù văn thần bí kia lập tức biến mất!
Táng Đế sững sờ!
Cổ nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, được rồi!”
Táng Đế nhìn Diệp Huyên sâu xa, sau đó nói: “Diệp công tử, ngươi không đơn giản chút nào!”