Diệp Huyên lắc đầu, người phụ nữ này trông chẳng giống người đã giết hại sinh linh thời đại như chủ nhân bút Đại đạo đã nói.
Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.
Sau này mình cũng nên cẩn thận hơn.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên bỗng lấy Kiếm Linh ra, sau đó nói: “Kiếm Linh, trước kia cô nói gương đó có thể thăng cấp huyết mạch của ta”.
Một lúc sau Kiếm Linh nói: “Đúng thế, trước gương này có ẩn chứa huyết khí tàn sát vô tận, vừa lúc có thể làm tăng sức mạnh huyết mạch của cậu”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Dùng thế nào?”
Kiếm Linh nói: “Hấp thụ trực tiếp”.
Hấp thụ trực tiếp.
Diệp Huyên đứng trước gương, thoáng chốc tấm gương biến thành một tia máu chui vào giữa hai lông mày của hắn.
Hai mắt Diệp Huyên trợn tròn, trong mắt là biển máu.
Lúc này Diệp Huyên nhìn thấy sự tàn sát vô tận.
Giọng Kiếm Linh bỗng vang lên: “Giữ tỉnh táo, đừng để sát khí đi vào thần trí của cậu”.
Diệp Huyên gật đầu, cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh và tỉnh táo.
Kiếm Linh lại nói: “Kích hoạt huyết mạch Phong Ma của cậu bắt đầu hấp thu”.
Nghe thế Diệp Huyên mở huyết mạch Phong Ma của mình.
Một ánh sáng máu bỗng lao lên trời từ trong người Diệp Huyên.
Huyết mạch được kích hoạt.
Sau khi huyết mạch kích hoạt, huyết mạch Phong Ma của Diệp Huyên bắt đầu cắn nuốt nó.
Lúc này Cổ bỗng xuất hiện cách bên cạnh Diệp Huyên không xa, nàng ta nhìn Diệp Huyên, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Sức mạnh huyết mạch đặc biệt thật!”
Kiếm Linh cũng bỗng xuất hiện cách bên cạnh Diệp Huyên không xa.
Cổ nhìn thấy Kiếm Linh cười nói: “Ngươi là Kiếm Linh”.