Diệp Huyên nghĩ một lát rồi đáp: “Sáu bảy người gì đó”.
Cổ sầm mặt: “Đều đánh nhau rất giỏi à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Vẻ mặt của Cổ cứng đờ.
Diệp Huyên cười bảo: “Đi thôi”.
Nói xong hắn quay người đi trước.
Cổ im lặng một lúc rồi cũng theo sau.
…
Ở một tinh không nào đó, Vô Biên Chủ dẫn Tăng Vô và Thần Minh chậm rãi bước đi.
Tăng Vô hỏi: “Vô Biên, chúng ta sắp ra khỏi vũ trụ tứ phương à?”
Vô Biên Chủ gật đầu.
Tăng Vô do dự một lúc rồi bảo: “Không ở lâu hơn chút à?”
Vô Biên Chủ khẽ nói: “Bây giờ vũ trụ tứ phương là địa bàn của Kháo Sơn Vương, ở lại thêm làm gì nữa?”
Tăng Vô nhìn Vô Biên, không nói gì nữa.
Lão ta hiểu rồi!
Vô Biên Chủ đang cố gắng tránh xa Kháo Sơn Vương, nhưng có vẻ đều không thành công.
Thần Minh bỗng cất lời: “Vô Biên, bây giờ chúng ta đang ở vũ trụ tứ phương, ra vũ trụ bên ngoài liệu có gặp nguy hiểm gì không?”
Vô Biên Chủ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Là các ngươi gặp nguy hiểm chứ không phải ta, cảm ơn!”
Thần Minh: “…”
Vô Biên Chủ lại nói: “Đương nhiên, các ngươi đi theo ta thì sẽ không có nguy hiểm gì”.
Tăng Vô nhìn Vô Biên Chủ: “Đi theo Vô Biên rất an toàn!”
Vô Biên Chủ bật cười lớn.
Thần Minh chợt bảo: “Bên ngoài vũ trụ tứ phương là vũ trụ gì?”
Tăng Vô cũng nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ nhẹ giọng đáp: “Vũ trụ ngũ phương!”
“Mẹ kiếp!”
Tăng Vô bật thốt tiếng chửi thề.
Vô Biên bật cười lớn: “Đùa thôi, ngoài vũ trụ tứ phương là Hỗn Độn Thiên Vực, là một nơi cực kỳ hỗn loạn”.
Tăng Vô nhíu mày: “Chủ nhân bút Đại đạo không quản lý sao?”
Vô Biên Chủ thản nhiên nói: “Có, nhưng ngươi biết không? Nơi đó dã từng chết ít nhất một pháp tắc Thiên Đạo. Hơn nữa còn là kiểu chết không rõ nguyên nhân”.
Tăng Vô trầm giọng bảo: “Có người dám khiêu khích chủ nhân bút Đại đạo sao?”
Vô Biên Chủ thở dài: “Đương nhiên bọn chúng không dám quang minh chính đại khiêu khích, nhưng bọn chúng chơi xấu sau lưng. Mà chủ nhân bút Đại đạo cũng không thể nào ở lại nơi này mãi được!”
Tăng Vô nhẹ giọng bảo: “Xem ra chủ nhân bút Đại đạo cũng chẳng ra sao!”
Vô Biên Chủ nhìn Tăng Vô: “Sao ngươi dám nói thế!”