Diệp Huyên vừa vào trong Truyền Tống Trận thì Truyền Tống Trận đã biến mất.
Thanh Khâu nhìn nơi sâu trong tinh không, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ.
Lúc này Cổ bỗng cười cất tiếng: “Thanh Khâu cô nương có thể chỉ cho ta vài điều không?”
Thanh Khâu không suy nghĩ thêm nữa, quay sang nhìn Cổ cười hỏi: “Cô nương muốn đánh với ta à?”
Cổ chớp mắt: “Ta chỉ muốn thỉnh giáo đơn thuần thôi”.
Thanh Khâu gật đầu: “Được!”
Khoé miệng Cổ hơi nhếch lên: “Vậy ta ra tay nhé”.
Nói xong nàng ta biến mất ngay tức khắc.
Phụt!
Thời không trước mặt thời không đột nhiên tách ra, một luồng lực lượng huỷ thiên diệt địa đáng sợ quét ra như núi lửa phun trào.
Lúc này Thanh Khâu bỗng đâm kiếm ra.
Phập!
Tất cả lực lượng Cổ phóng ra đều đột nhiên biến mất, giống như tuyết gặp dầu sôi.
Sau một lúc, mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Thanh Khâu khẽ cười: “Cổ cô nương, hiện giờ thư viện đang thiếu nhân lực, thời gian tới làm phiền cô nhé”.
Nói xong nàng ấy quay đi.
Cổ im lặng một lúc rồi đi theo!
…
Diệp Huyên lúc này chỉ thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng.
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên cảm giác mình dừng lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, sắc trời xám xịt, mây đen phiêu tán khắp nơi khiến hắn cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Lúc này trời đột nhiên đổ mưa, mưa cũng có màu đen.
Diệp Huyên sửng sốt.
Sau một khắc, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi rõ rệt, vì khi những giọt mưa màu đen ấy rơi vào người hắn, cơ thể hắn sẽ dần dần bị ăn mòn.