Đệ Nhất Kiếm Thần
Sau đó, hai huynh muội họ đi về phía xa.
Bỗng nhiên Thanh Nhi quay đầu liếc nhìn Vân Kỳ: “Đừng đi theo!”
Mặt Vân Kỳ đầy vạch đen: “…”
Vân Kỳ cứ như vậy nhìn Diệp Huyên và Thanh Nhi khuất bóng ở tít đằng xa, sau đó quay lại nhìn khung cảnh nơi này, lắc đầu thở dài.
Hết rồi!
Một Vương tộc kh ủng bố đáng sợ, vậy mà đã kết thúc.
Hơn nữa lần này Đạo môn lại không ra mặt tương trợ!
Đạo môn!
Nghĩ đến thế lực đáng gờm đó, Vân Kỳ liền nhíu mày, thầm nghĩ: Tại sao cánh cửa này chưa từng xuất hiện nhỉ?
…
Đạo môn!
Giờ phút này, Đạo Thần nhìn quyển trục trước mặt, im lặng không nói chẳng rằng.
Vương tộc không còn nữa!
Đây là tin tức nàng ta mới nhận được.
Một đại tộc siêu cấp hoành tráng, chẳng ngờ lại dễ dàng biến mất khỏi thế gian này như vậy.
Giờ phút này, trong lòng nàng ta vô cùng run sợ!
Người ra tay lần này không phải cô em gái lúc trước của Diệp Huyên, mà là một cô gái khác mặc váy trắng.
Diệp Huyên kia rốt cuộc có bao nhiêu em gái vậy?
Đạo Thần chậm rãi nhắm mắt lại.
Sắc mặt của Mộng Nguyên ở bên cạnh nàng ta cũng vô cùng nghiêm túc.
Lúc biết Vương tộc bị diệt, nàng ta cũng sợ đến ngây người.
Đấy chính là Vương tộc đó!
Là tộc có gốc gác hơn triệu năm! Thực lực mạnh, đến cả Đạo giới cũng không thể nào chống lại được!
Vậy mà giờ lại bị một người tiêu diệt chỉ bằng một chiêu kiếm!
Còn là cả tộc bị giết!
Nếu cô gái kia tới Đạo giới…
Mộng Nguyên không dám nghĩ tiếp nữa.
Lúc này, Đạo Thần bỗng cất lời: “Đừng trêu chọc Kháo Sơn Vương kia nữa! Không… Nếu người của Đạo giới ta mà gặp hắn thì nhất định phải nể mặt!”
Kháo Sơn Vương!
Giờ phút này, bọn họ mới hiểu thấu ý nghĩa của biệt hiệu Kháo Sơn Vương kia.
Không thể chọc vào!
…
Giữa tinh không, Thanh Nhi và Diệp Huyên chậm rãi bước đi.
Thanh Nhi vẫn mặc bộ váy trắng như cũ, tuy đơn giản nhưng lại xinh đẹp rạng ngời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.