Bút Đại Đạo lại nói: “Đến chỗ mà cậu nhìn thấy trước đây sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Bút Đại Đạo hạ giọng nói: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Nơi mà muội muội cậu cho cậu xem nhất định không phải nơi đơn giản, mặc dù bây giờ cơ thể cậu đã trở nên mạnh mẽ nhưng vẫn chưa phải là vô địch. Cậu di chuyển đến nơi mới nhanh vậy vẫn sẽ bị ăn hành thôi”.
Diệp Huyên nghe vậy thì chau mày.
Lăn lộn đến thương tích đầy mình như bây giờ khiến hắn hiểu ra một quy luật.
Vô địch ở thế giới này.
Ăn hành ở thế giới khác.
Bút Đại Đạo lại nói: “Cậu đừng bồng bột”.
Diệp Huyên thở dài.
Hắn cũng đâu muốn bồng bột đâu.
Nhưng…
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về tinh không xa xăm, im lặng hồi lâu rồi nói: “Không sao, ta không tin số mình lại nhọ như thế, lần này nhất định ta phải khiêm tốn, khiêm tốn làm người”.
Hắn nói xong thì biến mất khỏi đó ngay.
Bút Đại Đạo thở dài.
Cậu khiêm tốn cái cù lôi!
Sự khiêm tốn của cậu là ngông cuồng trong mắt người khác!
Một ngày sau.
Diệp Huyên vào trong tinh vực của một vùng hỗn độn. Khắp nơi trong tinh vực đó đều tràn ngập một loại khí đen kỳ quái, cả tinh vực đầy vẻ chết chóc, vô cùng quỷ dị.