Đệ Nhất Kiếm Thần
Cô gái nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bút Đại Đạo, huynh nói!”
Bút Đại Đạo trầm lặng một lát, sau đó nói: “Cậu cảm thấy mặt mũi của ta còn dùng được không?”
Diệp Huyên: “...”
Diệp Huyên giơ bút Đại Đạo về phía cô gái áo đạo sĩ!
Cô gái áo đạo sĩ nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Diệp Huyên không biết phải nói gì.
Quả nhiên, cây bút này chẳng có chút mặt mũi nào cả!
Diệp Huyên lại nói trong lòng: “Mục Thiên Đạo?”
Mục Thiên Đạo im lặng một lúc rồi nói: “Ta cũng không làm gì được”.
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”
Mục Thiên Đạo nói: “Người đi trà lạnh, ta và bút Đại Đạo hiện giờ đã không còn ở Đạo Môn nữa, mặt mũi chúng ta đáng được bao nhiêu chứ?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Quả thực!”
Nói xong, hắn nhìn cô gái áo đạo sĩ trước mặt: “Cô nương, xưng hô thế nào?”
Vẻ mặt cô gái áo đạo sĩ bình tĩnh: “Có chuyện gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Làm quen chút!”
Cô gái áo đạo sĩ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thấy cần thiết sao?”
Diệp Huyên xòe tay, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng đưa nhẫn đến trước mặt cô gái áo đạo sĩ: “Làm quen chút!”
Cô gái áo đạo sĩ liếc nhìn nhẫn chứa đồ, trong đó có đủ một trăm triệu đạo tinh!
Nhìn chiếc nhẫn như vậy, cô gái áo đạo sĩ im lặng một lúc, nàng ta nhận chiếc nhẫn, sau đó lẳng lặng cất lấy: “Pháp Tịnh!”
Diệp Huyên khẽ cười: “Pháp Tịnh cô nương, ta muốn đi vào vũ trụ Thần Cổ này xem xem, có được không?”
Nói rồi, hắn lại lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ, đưa đến trước mặt Pháp Tịnh, trong nhẫn, có hai trăm triệu đạo tinh!
Pháp Tịnh liếc nhìn chiếc nhẫn, nàng ta im lặng một lúc rồi nó: “Ngươi làm vậy khiến ta có hơi khó xử! Như vậy là phạm pháp!”
Diệp Huyên lại lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ, để trước mặt Pháp Tịnh: “Hiểu rồi! Hiểu rồi! Ta đi vào dạo, không làm chuyện gì trái luật đâu!”
Trong nhẫn có một trăm triệu đạo tinh!
Bây giờ cộng lại đã có ba trăm triệu đạo tinh!
Pháp Tịnh im lặng một lúc, nàng ta bình tĩnh nhận lấy ba chiếc nhẫn chứa đồ, sau đó nói: “Chúng ta trước giờ chưa từng gặp nhau, đúng chứ?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Đương nhiên! Ngay cả cô nương là ai, ta cũng không biết!”
Pháp Tịnh khẽ gật đầu, nàng ta nhìn xung quanh, sau đó nhíu chặt mày: “Chết tiệt, quên mất phải tu luyện rồi! Ta phải tu luyện thôi!”
Nói xong, nàng ta quay người biến thành một luồng sáng bay vào bia đá kia!
Diệp Huyên vội vàng đi vào.
Trên đường, bút Đại Đạo bỗng thấp giọng thở dài.
Diệp Huyên lạnh nhạt nói: “Tiểu Bút, ngươi thở dài cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.