Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11064



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bỉ Yêu lại hỏi: “Cô nương có muốn đánh một trận không?"  

Tương Liêm lắc đầu: “Thôi, giữa cô và ta có thể phân thắng bại, nhưng định đoạt sống chết thì chắc chắn không, vẫn đừng nên lãng phí sức lực thì hơn”.  

Bỉ Yêu đồng tình: “Chính xác, thế chúng ta đến Quy Khư Chi Địa chứ?"  

Tương Liêm nhìn nàng ấy: “Chẳng lẽ cô không muốn nơi ấy bị phá hủy, để thế giới vũ trụ làm lại từ đầu sao? Thần Cổ tộc của cô thê thảm đến vậy đều là vì chủ nhân bút Đại đạo, chẳng lẽ cô không hận y? Không oán y? Không muốn báo thù?"  

Sau một hồi im lặng, Bỉ Yêu mới nói: “Thật ra ta cũng muốn để các cô đến Quy Khư Chi Địa, để vũ trụ bắt đầu lại từ đầu lắm! Ta cũng hận, cũng oán, cũng muốn báo thù, nhưng...”  

Nàng ấy thở dài: “Nhưng các cô lại chọn đối đầu Diệp công tử, đã vậy thì ta còn làm gì ngoài đi theo hắn được nữa? Hầy... Giá mà các cô chọn người khác thì ta đã theo các cô rồi! Tính ra thì ta sống cũng thực tế lắm, nguyên tắc gì đó... muốn là đổi à!"

Tương Liêm không khỏi nhìn nàng ấy: “Bỉ Yêu cô nương không nên ở đây tán gẫu với ta, bởi vì cô sắp khóc không ra nước mắt đấy”.  

Vừa dứt lời, thời không sau lưng nàng ta nứt vỡ, để một lão già mặc áo trắng chậm rãi xuất hiện.  

Lão ta vừa đi ra khiến tinh vực nơi đó nhòe đi trong nháy mắt.  

Tam Tri Cảnh!  

Bỉ Yêu hạ giọng: “Ban nãy nói không đánh cơ mà?"  

Tương Liêm nhoẻn cười: “Vốn là vậy, nhưng ai bảo cô phách lối quá làm chi”.  

Nàng ta chậm rãi cất bước đến gần Bỉ Yêu: “Cô nương à, có chuyện này cô phải biết. Chúng ta không dám giết Kháo Sơn Vương, nhưng cô là hắn hay là muội muội hắn? Cả hai đều không phải. Đã vậy thì cô lấy gì để làm càn trước mặt chúng ta đây?"  

Lời vừa dứt, thời không sau lưng nàng ta nứt vỡ, lại một lão già xuất hiện.  

Vẫn là Tam Tri Cảnh!  

Đã có ba Tam Tri Cảnh ở đây!  

Bỉ Yêu thốt lên: “Ta mang thai con của Diệp công tử!"  

Tương Liêm sửng sốt.  

Bỉ Yêu xòe tay, nghiêm túc nói: “Cô mà giết ta, đảm bảo Diệp công tử sẽ không để yên! Chưa kể đứa bé trong bụng ta còn là cháu của muội muội hắn, cháu ruột!"  

Tương Liêm lạnh lùng trừng nàng ấy, không nói gì.  

Bỉ Yêu nhìn ba người kia: “Dám đánh chết ta là nhân quả to lắm đấy. Tương Liêm cô nương không sợ thì cứ thử xem!"  

Tương Liêm lắc lắc đầu, giơ ngón cái lên: “Cô nương cũng đáng nể thật, cái gì cũng dám nói, ta đây thật lòng bội phục!"  

Bỉ Yêu: “Ta nhắc cho cô nhớ, đứng đây cầm chân ta căn bản là vô nghĩa, bởi Diệp công tử hiện đã về đến Quy Khư Chi Địa rồi! Ta biết các cô đã chuẩn bị vẹn toàn, nhưng chẳng lẽ cô cho rằng Diệp công tử không chuẩn bị phương án dự phòng bị? Vả lại, Đạo Môn thật sự yếu như cô nghĩ sao? Chỉ bị một người nhằm vào đã không thể đánh trả? Cô cho rằng Đạo Linh cô nương kia không chịu nổi thật?"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.