Diệp Huyên hỏi: “Giờ ta đang yếu lắm, cô có thuốc trị thương không?"
Mấy cường giả Quá Khứ Tông đang đứng sang bên nghe vậy thì mặt sưng mày sỉa. Một lão già cả giận quát: “Kháo Sơn Vương! Ngươi nhìn cho rõ, chúng ta đang là kẻ địch!"
Diệp Huyên liếc lão: “Vậy ông qua đây đánh chết ta luôn đi”.
Lão già chưa từng thấy ai lớn lối như vậy, nhất thời suýt nữa nổ tung.
Diệp Huyên chỉ vào Quy Khư Chi Địa: “Muốn đi thì đi đi”.
Nói rồi hắn nhắm mắt lại.
Giờ phút này hắn đã không còn sức lực gì, mà vốn cũng không phải người bảo thủ.
Hắn sẽ ngăn cản trong phạm vi có thể làm được, nhưng bây giờ thì hết rồi.
Tương Liêm nghe vậy thì liếc hắn một cái rồi nói với mấy người kia: “Đến Quy Khư Chi Địa đi”.
Mấy cường giả Quá Khứ Tông vội vàng bay về phía cửa đá.
Diệp Huyên cũng thật sự không ra tay ngăn cản mà chỉ dùng kiếm Thanh Huyên dưỡng hồn để tái tạo lại thân xác.
Hắn cũng không biết phải làm thế nào, bởi vì thân xác mới có nghĩa là phải tu luyện lại Chiến Cổ thể.
Nghe mà xót hết cả ruột!
Bên kia, nhóm cường giả Quá Khứ Tông vừa dợm bước vào cửa đá thì có dị biển xảy ra.
Ầm!
Một tiếng nổ lên vang lên từ bên trong, tống mấy chục cường giả bay ra trong nháy mắt.
Tương Liêm nhíu mày nhìn lại, thấy một người đàn ông trung niên chầm chậm bước ra.
Ông ta khoác đạo bào trên thân, tay cầm một cây thương gỗ dài.
Ánh mắt Tương Liêm nhìn ông ta tràn đầy hoài nghi.
Nàng ta không biết người này!
Nàng ở trong Đạo Môn bao nhiêu năm qua, cơ bản đều quen mặt các cường giả nơi ấy, nhưng lại chưa từng thấy hay nghe gì về người này!
Tương Liêm sa sầm mặt.
Các cường giả Quá Khứ Tông thì nhìn người đàn ông với vẻ nghiêm trọng.
Người kia bước ra khỏi cửa đá, nhìn Diệp Huyên rồi nhìn Tương Liêm rồi lắc đầu: “Tương Liêm cô nương cần gì phải cố chấp như vậy?"
Tương Liêm khẽ cười: “Chủ nhân bút Đại đạo từng nói, người ở Quy Khư Chi Địa đều bình đẳng như nhau, nhưng kết quả thế nào?"
Nàng ta chỉ vào Diệp Huyên: “Ta biết người đứng sau hắn từng phá vỡ quy củ mấy lần, đúng chứ?"