Lúc này, một người đàn ông mặc đạo bào Đạo Môn bỗng nhiên xuất hiện, hắn ta nhìn cô gái áo tím, sau đó nhìn Diệp Huyên và Đạo Linh: “Quá Khứ Tông rút lui rồi”.
Rút rồi!
Diệp Huyên nhìn cô gái áo tím: “Chắc cô là Tông chủ của Quá Khứ Tông rồi!”
Cô gái áo tím khẽ mỉm cười: “Diệp công tử, chúng ta sẽ còn gặp lại”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Cô gái áo tím mỉm cười, sau đó hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyên xoè tay, kiếm Hành Đạo bay tới trước mặt hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm, cười hỏi: “Có muốn đi theo ta một thời gian không?”
Kiếm Hành Đạo khẽ rung lên, dường như là trả lời hắn.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thôi được rồi”.
Nói xong hắn buông kiếm Hành Đạo ra, kiếm Hành Đạo lập tức hoá thành một luồng kiếm quang rồi biến mất ở cuối tinh không.
Diệp Huyên nhìn kiếm Hành Đạo ở cuối tinh không, hồi lâu cũng không nói gì.
Lúc này tất cả cường giả của Đạo Môn đều đã tới Quy Khư Chi Địa.
Bao gồm Đạo Thần và Mục Sênh!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyên, hiển nhiên hiện giờ hắn là người quyết định trong Đạo Môn.
Thật lâu sau, Diệp Huyên gạt mọi suy nghĩ, nhìn mọi người đang có mặt ở đây rồi nói: “Ta muốn yên tĩnh một lúc”.
Đạo Linh nhìn Diệp Huyên, gật đầu, sau đó dẫn mọi người lui đi.
Diệp Huyên khoanh chân ngồi dưới đất, lắc đầu cười khổ.
Lần này cảnh giới của hắn rớt thẳng xuống Đạo Cảnh, tương đương với việc rớt mười cảnh giới.
Mười cảnh giới!
Thoáng chốc trở lại thời kỳ trước khi giải phóng.
Không chỉ vậy, Kiếm đạo của hắn cũng vì tâm cảnh bị phá mà bị tổn thương nặng nề mang tính huỷ diệt.
Rớt cảnh giới.
Thành tựu Kiếm đạo cũng sụt giảm.
Bây giờ coi như hoàn toàn đi đời rồi.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, vẻ mặt đầy cay đắng.
Thực ra hắn cũng không ngờ lần này gọi người lại bị phá tâm cảnh.