Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11318



Thái Sơ Tịnh bình tĩnh nói: “Được”.  

Thái Sơ Trăn mỉm cười, nàng ta bước đến trước, tay phải siết chặt, lúc này khí tức cả người đạt đến đỉnh cao, ngay sau đó người này biến mất.  

Luồng sức mạnh hủy diệt trời đất cuồn cuộn phóng ra như thủy triều.  

Thái Sơ Tịnh nhắm mắt lại.  

Khi sức mạnh áp sát, nàng bỗng mở mắt chỉ, giơ ngón tay lên.  

Sức mạnh đáng sợ lập tức tan biến thành mây khói, ngón tay nàng đã chỉ vào giữa trán Thái Sơ Trăn.  

Thái Sơ Trăn bị vây hãm tại chỗ.  

Các cường giả Thái Sơ tộc đang trốn ở xung quanh đều biến sắc.  

Thua rồi!  

Diệp Huyên nhìn Thái Sơ Tịnh, phải nói là thực lực của Thái Sơ Tịnh này mạnh thật, Thiên Tri Thánh Cảnh ở trước mặt nàng mà cũng không làm được gì.  

Đây chính là sự đáng sợ của thể chất đặc biệt sao?  

Thái Sơ Trăn đứng trước mặt Thái Sơ Tịnh cười nói: “Chỉ cần là đánh nhau, ta chắc chắn sẽ không địch lại tỷ như lúc nhỏ”.  

Thái Sơ Tịnh nhìn Thái Sơ Trăn không nói gì.  

Thái Sơ Trăn cười nói: “Còn không ra tay? Đừng nói với ta là tỷ không nỡ, lúc đầu ta giết tỷ, ta cũng không có không nỡ”.  

Thái Sơ Tịnh nhìn Thái Sơ Trăn một hồi, nàng thu ngón tay lại, sau đó xoay người đi đến trước mặt Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi”.  

Diệp Huyên nhìn Thái Sơ Tịnh: “Ừ”.  

Lúc này Thái Sơ Trăn bỗng nói: “Tại sao không giết ta?”  

Thái Sơ Tịnh xoay người nhìn Thái Sơ Trăn: “Ngươi nói cha mẹ và người trong tộc xem trọng ta, vậy ngươi có biết năm đó ta chịu áp lực như thế nào không? Từ lúc được sinh ta đã phải gánh vác trách nhiệm làm Thái Sơ tộc hưng thịnh, ngươi có biết trách nhiệm này nặng nề thế nào không? Ta nghĩ bây giờ chắc ngươi cũng đã biết rồi. Tương lai của tất cả người trong tộc đều nằm trên vai mình, ta không thể để cha mẹ thất vọng, không thể để người trong tộc thất vọng nên từ nhỏ đã cố gắng hơn người khác gấp mười, một trăm lần. Ngươi có biết tại sao từ nhỏ ngươi đã không đánh lại ta không? Lúc nhỏ thể chất vẫn chưa hoàn toàn được đánh thức, lúc đó ta và ngươi đều bình đẳng nhưng lần nào ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, vì lúc ngươi còn đang chơi thì ta đang tu luyện, khi ngươi ăn cơm, ta đang tu luyện, khi ngươi ngủ thì ta vẫn còn đang tu luyện”.  

Nói rồi nàng lắc đầu: “Ngươi nói ngươi ngưỡng mộ ta, nhưng ngươi không biết ta hâm mộ ngươi biết bao nhiêu, vì ngươi có thể không cần chịu những áp lực đó, ngươi có thể tự do sống theo ý mình, ngươi có thể muốn chơi thì chơi, ngươi có thể tùy hứng, còn ta thì không, từ nhỏ ta đã phải sống theo những yêu cầu của cha mẹ và gia tộc. Người khác nghĩ ta là thiếu tộc trưởng của Thái Sơ tộc, ta là tương lai của Thái Sơ tộc nhưng không ai biết ta không muốn sống theo ý của người chút nào, khi ngươi đang ngưỡng mộ ta thì ta cũng đang ngưỡng mộ ngươi”.  

Nói rồi nàng ta nhìn Diệp Huyên mỉm cười: “Bây giờ ta thích đọc sách ở thư viện Quan Huyên, tự do tự tại, không có ràng buộc và trách nhiệm”.  

Diệp Huyên cười nói: “Ở thư viện, sách có đủ”.  

Thái Sơ Tịnh gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Thái Sơ Trăn: “Thái Sơ tộc nằm trong tay ngươi sẽ tốt hơn trước đây, điều này cũng chứng minh rằng ngươi không thua kém ta chút nào, ít nhất trên phương diện quản lý, ngươi vượt xa ta, cho dù là tầm nhìn hay phán đoán, ta đều không bằng ngươi, tiếc là cha mẹ không nhận ra điều này ngay từ đầu. Đương nhiên, cho dù họ có nhận ra cũng vẫn có thể để ta làm tộc trưởng, vì ta là Thái Sơ thần thể... Điều này quả thực không công bằng với ngươi và người trong tộc nhưng đây không phải là lý do để ngươi giết ta. Tiểu Trăn, hãy tự hỏi bản thân xem từ bé đến lớn ta có bao giờ đối xử tệ với ngươi không? Ngươi gặp rắc rối, có lần nào mà ta không chắn trước mặt bảo vệ ngươi không? Ta vì ngươi chịu khổ, đã bị phạt bao nhiêu lần? Mỗi lần ta học được công pháp và võ kỹ mới, có lần nào không lén lút đưa cho ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.