Đệ Nhất Kiếm Thần
Giây phút này ông ta không còn thể xác, linh hồn cũng gần như trong suốt!
Một kiếm đã khiến ông ta mất đi khả năng chiến đấu!
Người đàn ông trung niên cũng bay xa mấy chục vạn trượng, giây phút này, trong mắt ông ta tràn đầy sợ hãi!
Trong nháy mắt vừa rồi, nếu như không phải ông ta chạy nhanh, ông ta đã toi đời rồi!
Mà ông ta cũng chỉ phải thừa nhận phần uy lực còn sót lại của một kiếm kia!
Diệp Huyên nhìn ông lão nơi xa, sau đó nói: “Một kiếm này, ta chỉ dùng hai phần sức mạnh!”
Ông lão nhìn Diệp Huyên, trong mắt ngoài khó mà tin nổi thì còn có kiêng kị!
Một kiếm vừa rồi thật sự khủng bố không hợp thói thường!
Đứng trước một kiếm kia, ông ta cảm thấy bản thân nhỏ bé biết bao!
Hơn nữa, đối phương còn chỉ dùng hai phần sức mạnh… vậy nếu dùng ba phần sức mạnh, mình còn có thể đứng ở chỗ này sao?
Ông lão im lặng.
Thì ra thằng hề lại chính là mình!
Lúc này, Diệp Huyên chợt thu hồi kiếm Thanh Huyên, sau đó khẽ thở dài một hơi: “Vô địch, thật sự rất cô đơn! Haizz…”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Cao thủ, cô quạnh như tuyết!
Đúng lúc này, ông lão đột nhiên nói: “Ngươi có dám đến Bàn Vương Thành cùng ta?”
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía ông lão: “Bàn Vương Thành?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Đô thành của Bàn tộc ta, ở nơi đó có cao thủ chân chính của Bàn tộc ta! Ngươi có dám đi?”
Cao thủ chân chính của Bàn tộc!
Diệp Huyên cười nói: “Dẫn đường!”
Dẫn đường!
Nghe thấy lời Diệp Huyên, ông lão nhìn chằm chằm hắn, sau đó quay người rời đi.
Diệp Huyên thoáng nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh: “Ta nói ta vô địch, ngươi lại cảm thấy ta khoác lác, tầm nhìn đúng là hạn hẹp!”
Nói xong, hắn đi theo ông lão về nơi xa.
Người đàn ông trung niên: “…”
Dọc đường, Diệp Huyên hỏi: “Cao thủ của Bàn Vương Thành mạnh không?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Mạnh!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Mạnh cỡ nào?”
Ông lão nói: “Thánh Cảnh!”
Cao thủ Thánh Cảnh!
Diệp Huyên khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.