Rời khỏi Bàn tộc, mục tiêu chính là người đứng đầu Đạo Đình - Hàn Phi!
Cường giả Thánh Nhân Cảnh hàng thật giá thật!
Nếu có thể giao thủ một trận, chắc chắn sẽ được lời to.
Diệp Huyên xuất hiện trên không trung, nhìn quanh quất rồi thả thần thức ra, sau đó biến mất tại chỗ. Một khắc sau, hắn đã xuất hiện trước mặt Hàn Đình chủ.
Ông ta ngẩn ra khi thấy hắn.
Diệp Huyên cười: “Hàn Đình chủ, đánh một trận không?"
Đối phương tỏ vẻ chần chừ: “Đánh thì được thôi, nhưng Diêp công tử à... đánh không lại thì đừng gọi người tới được không?"
Diệp Huyên: “...”
Gọi người đến!
Thành thật mà nói thì Hàn Phi vẫn sợ chiêu này Kháo Sơn Vương nhất. Hắn mà gọi thêm viện binh đến thì còn chơi bời gì nữa?
Diệp Huyên nghe vậy thì cười: “Yên tâm, ta hứa sẽ không gọi ai đến!"
Hàn Đình chủ gật đầu: “Vậy thì tốt, ta cũng muốn biết chiến lực chân chính của ngươi ra sao”.
Rồi ông ta vung tay lên, đẩy hai người tiến vào một vùng hư không xa lạ trong nháy mắt.
Hàn Đình chủ mỉm cười nói: “Mời Diệp công tử”.
Diệp Huyên nhìn ông ta một cái rồi nhấc chân. Chỉ với một bước, kiếm vực Nhân Gian đã bao phủ lấy Hàn Đình chủ.
Ông ta cau mày lại.
Chỉ thấy Diệp Huyên bất thình lình rút kiếm.
Thanh Huyên Nhất Kiếm!
Vừa ra tay đã dùng ngay hai đòn sát thủ!
Hắn không dám xem thường vị Hàn Đình chủ này, vì vậy vừa vào trận đã dùng toàn bộ sức mạnh.
Hàn Đình chủ thấy nhát kiếm này thì nheo mắt lại, khẽ xoay cổ tay phải rồi ấn về trước.
Ầm!
Đường kiếm của Diệp Huyên bị chặn đứng, kiếm vực Nhân Gian của hắn sôi lên rồi biến mất từng chút một.
Ngay cả nó cũng không chịu nổi thứ sức mạnh khổng lồ này.
Nhưng thân hình Hàn Đình chủ cũng không ngừng run lên như bị thứ gì đó nện vào.