Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11450



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe vậy, Thượng Quan Ngưng gật đầu: “Vậy thì được!”  

Sau đó, nàng ấy im lặng một lát rồi mới nói: “Huynh định đổi bao nhiêu Thiên Linh Tinh?”  

Diệp Huyên đáp: “Càng nhiều càng tốt!”  

Thượng Quan Ngưng nhìn Diệp Huyên, không nói gì.  

Diệp Huyên cười nói: “Vậy một tỷ trước đã!”  

Sau đó, hắn đưa cho Thượng Quan Ngưng một viên Đạo Thần Tinh: “Cô nghĩ vật này có giá trị bao nhiêu?”  

Đạo Thần Tinh!  

Dù thứ này vẫn còn có tác dụng với hắn, nhưng cũng không nhiều nữa!   

Thượng Quan Ngưng quan sát Đạo Thần Tinh một lát, sau đó nói: “Một viên ít nhất đổi được hai nghìn Thiên Linh Tinh!”  

Diệp Huyên gật đầu: “Ta đưa cô một trăm triệu, cô đi đổi giúp ta một ít trước!”  

Một trăm triệu!  

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, nét mặt Thượng Quan Ngưng lập tức trở nên nặng nề: “Huynh…”  

Diệp Huyên cười hỏi: “Sao vậy?”  

Thượng Quan Ngưng trầm giọng nói: “Huynh có tiền đến mức đó à?”  

Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Cũng tàm tạm thôi!”  

Thượng Quan Ngưng im lặng một lát rồi nói: “Ta đi đổi cho huynh!”  

Diệp Huyên gật đầu: “Được!”  

Thượng Quan Ngưng xoay người rời đi!  

Diệp Huyên đứng tại chỗ nhìn xung quanh, hơi nhếch môi.  

Lần này, hắn muốn dựa vào năng lực của bản thân xây dựng thư viện!  

Chẳng mấy chốc đã nửa tháng trôi qua.  

Dưới sự giúp đỡ của Thượng Quan Ngưng, thư viện đã được cải tạo thành công.  

Mà hiện tại, thư viện vẫn chỉ có ba người.  

Diệp Huyên, Thượng Quan Ngưng, A Trúc.  

Thư viện đã xây dựng xong, vì thế, Diệp Huyên bắt đầu thu nhận học viên.  

Hắn đích thân thu nhận!  

Diệp Huyên bày một cái bàn trước cửa thư viện, hắn ngồi trước bàn, bên cạnh hắn là Thượng Quan Ngưng và A Trúc.  

Diệp Huyên vô cùng tự tin!  

Vì thư viện của hắn tuyển người, điều kiện rất phong phú, bao ăn bao ở, lo việc tu luyện, thiên phú chưa tốt lắm cũng không sao.  

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn bắt đầu cảm thấy gượng gạo!  

Vì không có một ai cả!  

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng và A Trúc: “Hình như chúng ta đã tuyên truyền rồi đúng không?”  

Thượng Quan Ngưng gật đầu: “Có tuyên truyền! Nhưng thư viện Quan Huyên không nổi tiếng, vì thế nên không có ai xem trọng cả!”  

Không nổi tiếng!  

Diệp Huyên im lặng.  

Hắn quên mất chuyện này!  

Ở nơi khác, thư viện Quan Huyên rất nổi tiếng, vì thế chẳng cần tuyên truyền, người khác cũng sẽ tự động đến!  

Còn ở đây, đâu ai biết thư viện Quan Huyên là cái gì?  

Diệp Huyên cạn lời.  

Sơ suất rồi!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.