Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11471



Diệp Huyên khẽ cười đáp: “Hiện tại đại lục Vô Cực sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào, ông không cần phải lo lắng về điều này nữa!”

Ông lão tỏ vẻ khó hiểu: “Vì sao?”

Diệp Huyên cười đáp: “Vì đã có ta bảo vệ rồi!”

Dứt lời, hắn xoay người ung dung rời đi, quần áo tung bay, trong đất trời có sấm chớp rền vang, kiếm khí tung hoành, vô cùng đáng sợ!

Mọi người: “…”

Diệp Huyên nhanh chóng dẫn theo Thượng Quan Ngưng biến mất trong tầm mắt của ông lão.

Ông lão ngạc nhiên nhìn lên chân trời, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lúc này, cô gái váy trắng chợt nói: “Ông đưa truyền thừa cho ta đi!”

Ông lão nhìn về phía cô gái, cô gái bình tĩnh nói tiếp: “Ta cùng phe với hắn!”

Ông lão: “…”

Lúc này, một khí thế lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, cảm nhận được khí thế này, sắc mặt ông lão thoáng chốc thay đổi…

….

Sau khi rời khỏi Hung Địa, Diệp Huyên dẫn Thượng Quan Ngưng trở về thư viện Quan Huyên, hiện tại thư viện Quan Huyên đã chiêu mộ được hơn một nghìn học viên, có một điều đáng nói là Ngô Phu và mấy yêu nghiệt khác của bảng Thiên Nhất ngày đó cũng đi tới thư viện Quan Huyên!

Vì thư viện Quan Huyên có công pháp luyện thể mạnh mẽ!

Những công pháp này cũng không phải tâm pháp Thần Tri, mà là một vài công pháp luyện thể cao cấp Diệp Huyên lấy được từ vũ trụ khác.

Những công pháp luyện thể này dù không bằng tâm pháp Thần Tri, nhưng so với đại lục Vô Cực, nó đã vô cùng cao cấp rồi.

Vì vậy, ngày càng có nhiều người gia nhập thư viện Quan Huyên.

Trong thư viện, Diệp Huyên nằm trên ghế, trong tay cầm một quyển cổ tịch, đang đọc rất chăm chú.

Lúc này, một cô gái áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, cô gái có mái tóc dài, trên người mặc áo mỏng, hai bầu ngực nảy nở lộ ra, làn da trắng như tuyết, đôi chân thon dài lộ ra ngoài không khí không có gì che giấu, nơi nào đó như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ!

Báu vật!

Cô gái áo đen nhìn Diệp Huyên, trong tay chơi đùa với hai quả cầu sắt, cười như không cười: “Không có người đàn ông nào có thể nhịn được mười giây trước ta, công tử có muốn thử không?”

Diệp Huyên buông cổ tịch trong tay xuống, sau đó hỏi: “Cô dựa vào cái gì mà cho rằng ta háo sắc?”

Cô gái cười nói: “Không có người đàn ông nào không háo sắc!”

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ban ngày bàn mặt, ảnh hưởng không tốt, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi!”

“Ha ha!”

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, cô gái áo đen lập tức cười to, cười vô cùng xinh đẹp, lồ ng ngực phập phồng, vô cùng đồ sộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.