Cô gái nhỏ đứng dậy làm lễ với Diệp Huyên: “Sư huynh!”
Diệp Huyên im lặng.
Cô gái lại nói: “Nếu ngươi thấy xưng hô như vậy không ổn thì ta có thể đổi lại!”
Diệp Huyên hỏi: “Sao lại đến làm khó ta?”
Cô gái thấp giọng thở dài: “Ta không làm khó ngươi, quả thực ta là người của Thần Qua Tộc!”
Nghe vậy, Diệp Huyên chợt ngây người, hắn quay đầu nhìn Trấn Nguyên ở bên cạnh, Trấn Nguyên vội gật đầu.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô là người của Thần Qua Tộc?”
Cô gái gật đầu: “Ta tên Nam Du Du, tiên tổ ta và Dương bá phụ quen biết nhau!”
Họ Nam!
Diệp Huyên nhíu chặt mày.
Đương nhiên hắn không biết, bởi vì hắn hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong thời đại của cha mình!
Trời thấy còn thương, hắn vừa sinh ra đã được nuôi thả rồi!
Nam Du Du lại nói: “Vốn dĩ ta đúng là đến gây sự với ngươi, nhưng, ta cảm nhận được huyết mạch trong người ngươi, vì vậy, ta chỉ có thể nói đạo lý với ngươi thôi!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta không có ý làm kẻ địch với Thần Qua Tộc!”