Nam Du Du nhìn Diệp Huyên: “Nhưng, ngươi đã cứu kẻ địch của Thần Qua Tộc!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó: “Cô xem thế này được không, quay về nói với bọn họ là nợ con cha trả! Cô bảo bọn họ đi tìm cha ta đi, cha ta tên Dương Diệp, thích mặc bộ đồ màu xanh, nếu cần thiết thì ta có thể cho các ngươi một bức họa!”
Nam Du Du chớp mắt: “Ngươi không sợ bị đánh sao?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Cha con ta tình sâu nghĩa nặng, ông ấy sẽ không đánh ta!”
Nam Du Du thấp giọng thở dài: “Sư huynh, chúng ta nói chuyện chính đi! Ta tuân mệnh đến bắt ngươi, mà bây giờ, ta cũng rất khó xử! Nếu không bắt ngươi mà quay về, ta sẽ bị xử hình! Nếu bắt về, ngươi lại là sư huynh ta, sao ta có thể xuống tay với sư huynh chứ? Cho nên… Ta rất khó xử!”