Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11729



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tộc trưởng Chân Yêu tộc kia cũng nhìn Đồ bằng ánh mắt khó tin, nàng ta đang định cất lời thi Đồ đột nhiên nắm chặt lấy cổ họng nàng ta, đập mạnh một phát xuống dưới!

Ầm!

Thời không vỡ nát, Tộc trưởng Chân Yêu tộc kia bị đập thành một vũng máu.

Các cường giả của Chân Yêu tộc hoá đá ngay tại chỗ!

Chết rồi?

Tộc trưởng cứ thế chết rồi ư?

Lúc này, Đồ xoay người nhìn về phía đám cường giả Chân Yêu tộc bên cạnh, sau đó, nàng ấy xông lên.

Thấy thế, sắc mặt các cường giả Chân Yêu tộc lập tức thay đổi!

Diệp Huyên xoay người đi sang một bên!

Bên ngoài, không lâu sau đó, Đồ chậm rãi bước ra.

Diệp Huyên nhìn về phía Đồ, nàng ấy cười nói: “Giải quyết xong rồi!”

Dứt lời, nàng ấy mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Huyên: “Tất cả bảo vật của Chân Yêu tộc đều ở đây!”

Diệp Huyên nhìn thoáng qua, trong nhẫn chứa đồ có hơn ba tỷ Bà Sa Tinh, ngoài ra còn có một số bảo vật nữa.

Diệp Huyên gật đầu, hắn nhận lấy nhẫn chứa đồ, Đồ lại nói: “Đi gặp nhóm lính đánh thuê Thần Chủ kia không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Cũng được!”

Đồ mỉm cười, sau đó dẫn Diệp Huyên biến mất.

Trong tinh không, Đồ dẫn theo Diệp Huyên ngự kiếm di chuyển trong thời không.

Lần này, hắn không mang theo Tiểu Tháp ra ngoài, vì Tiểu Tháp ở chỗ của Tiểu Tịnh.

Hắn biết, đợi khi hắn trở về, e rằng thực lực của nha đầu này lại đạt tới một trình độ mới!

Thật ra hắn vẫn thấy hơi lo lắng!

Nha đầu này thật sự quá nghịch ngợm!

Sau này nếu hắn không còn ở thư viện nữa, e rằng nha đầu này sẽ thật sự coi trời bằng vung, ai có thể ngăn cản được nàng chứ?

Rất khó tưởng tượng lúc không còn ai có thể áp chế được nha đầu này, nàng sẽ trở thành thế nào…

Không lâu sau đó, Diệp Huyên và Đồ đi tới một vũ trụ tinh không tối tăm!

Diệp Huyên nhìn về phía xa, ở cuối tầm mắt, hắn nhìn thấy một cung điện khổng lồ cao đến vạn trượng, cung điện cực kỳ nguy nga.

Đồ nhìn cung điện, khẽ mỉm cười không nói gì.

Diệp Huyên đột nhiên nói: “Thanh Nhi, mấy năm qua, chắc chắn muội đã gặp rất nhiều nền văn minh cực kỳ thú vị rồi đúng không?”

Đồ gật đầu: “Đúng là thế!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.