Ngay khi Dung Chấn định lên tiếng thì Diệp Huyên biến mất, con ngươi Dung Chấn bỗng co rụt lại, ông ta vừa định ra tay thì đã bị một thanh kiếm xuyên qua đầu mày.
“Ra tay nhân từ chút”.
Tiểu Dung ở bên cạnh sợ hãi sắc mặt tái nhợt.
Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp cũng trắng bệch, bà ta vẫn còn đang kinh hãi.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Dung: “Giết ông ta thì cô sẽ là Thành chủ toà thành này, chỉ cần cô gật đầu, bây giờ ta sẽ giết ông ta ngay”.
Thành chủ!
Tiểu Dung bỗng hơi do dự.
Thấy Tiểu Dung do dự, nét mặt Dung Chấn cứng ngắc.
Tiểu Dung cười khổ: “Diệp công tử, ta không thể giết cha được!”
Giết cha!
Nói thế nghe không hay chút nào!
Diệp Huyên cười: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ ta xuống tay thì cả Tang Cổ Thành này sẽ là của cô”.
Tiểu Dung lắc đầu: “Không được”.
Nếu cô ta lựa chọn giết cha thì không chỉ mất đi danh tiếng mà còn mất cả nhân tâm.