Nói xong hắn lắc đầu thở dài: “Cô làm như vậy e là sáu Đại Cổ Thần lại mất đi một vị đấy”.
“Nực cười”.
Đại tế sư nhìn chằm chằm Diệp Huyên, cười khẩy: “Ngông cuồng đến cực điểm, ngươi có biết ta đang nói gì không?”
Diệp Huyên nhìn chằm chằm Đại tế sư: “Ta cho cô một cơ hội, gọi tổ tông đi”.
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi thích thể hiện như vậy, phụ thân ngươi biết không?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ta học theo ông ấy đấy”.
Người đàn ông áo xanh: “…”
Đại tế sư còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyên đã biến mất, con ngươi Đại tế sư co lại, nàng ta đang định ra tay thì lúc này một luồng kiếm quang đột nhiên xuyên qua chân mày của nàng ta.
Ầm!
Đại tế sư bị ghim ngay tại chỗ.
Diệp Huyên quay người rút kiếm Thanh Huyên, kề vào cổ Đại tế sư, nàng ta tức giận vô cùng: “Ta là người đại diện của Thần mà ngươi lại dám giết ta…”
Diệp Huyên chầm chậm chém xuống: “Đừng nhắc đến chỗ dựa trước mặt ta, ta mà gọi chỗ dựa ra thì tự ta cũng thấy hơi quá đáng! Hiểu không?”