Đệ Nhất Kiếm Thần
Bóng người chưa nói gì đã trực tiếp bị xóa bỏ rồi!
Lúc này, mọi người phát hiện, những luồng hơi thở mạnh mẽ vốn ẩn nấp xung quanh bỗng chốc bắt đầu rút lui.
Trốn!
Vẻ mặt Diệp Thanh Thanh vô cảm, bỗng điểm tay, Hắc Kiếm trong tay nàng ấy bỗng hóa thành vô số luồng kiếm quang biến mất nơi cuối tinh không!
Sau đó, từng tiếng kêu la thảm thét vang lên từ phía cuối thời không!
Diệt gọn!
Lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, ông lão giơ hai tay, run rẩy nói: “Đầu hàng!”
Đầu hàng!
Diệp Thanh Thanh nhìn ông lão, lần này, nàng ấy không còn vung kiếm!
Diệp Huyên nhìn Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Chỉ còn lại một người thôi!”
Nghe vậy, mọi người đều hóa đá!
Thần điện Tuế Nguyệt cứ như vậy bị gi3t chết chỉ còn một người?
Chết tiệt?
Diệp Thanh Thanh nhìn ông lão trước mặt: “Giao hết bảo vật ra đây!”
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người bỗng chốc trở nên kỳ lạ, không giết là vì chuyện này à!
Nghe thấy lời Diệp Thanh Thanh, ông lão kai lập tức cười khổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy ra nhẫn chứa đồ.
Diệp Huyên nhìn ông lão trước mắt: “Ngươi là điện chủ thần điện Tuế Nguyệt?”
Ông lão vội nói: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Bên trên còn có người không?”
Ông lão do dự rồi nói: “Thời không Tuế Nguyệt, còn có một vị, thần chủ Tuế Nguyệt, hắn là người nắm giữ thực sự của thời không Tuế Nguyệt!”
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn: “Muốn ta mời ra sao?”
Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Ca ca, để ta!”
Vừa nói xong, nàng ấy bỗng đâm một kiếm.
Vù!
Thời không Tuế Nguyệt lúc này bỗng trở nên hư ảo!
Thấy vậy, sắc mặt ông lão kia bỗng thay đổi: “Cô nương, tuyệt đối không thể, nếu thời không Tuế Nguyệt này sụp đổ, vô số sinh linh sẽ chết…”
Diệp Thanh Thanh nhìn ông lão: “Liên quan gì đến ta?”
Ông lão cười khổ: “Cô nương, ngươi làm như vậy, hắn cũng sẽ không xuất hiện! Bởi vì hắn đã chạy rồi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Chạy rồi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.