Đệ Nhất Kiếm Thần
Hắn chần chừ hỏi: “Ngươi nhắm chịu nổi không đấy Tiểu Tháp? Nổi thì ra đây hứng, hai chúng ta thể hiện cho người ta xem!"
Tiểu Tháp: “...”
Nhưng cuối cùng thì hai người vẫn lựa chọn lùi bước.
Tuy Diệp Huyên rất là muốn thể hiện một phen nhưng bây giờ không phải lúc.
Bởi vì cái đồi Phong Bạo này thật sự là đáng sợ vượt mức thường nhiều!
Có một ông lão đi đến cạnh hai người, mắt vẫn nhìn theo Vô Biên Chủ, cất giọng hỏi: “Kia là bạn của các ngươi?"
Diệp Huyên nhìn nhìn, thấy người này mặc áo choàng đen, người gầy đét như que củi, trông không phải người tốt.
Diệp Huyên gật đầu: “Xem như vậy”.
Ông lão nhìn hắn: “Ngươi là người thiên mệnh”.
Diệp Huyên gật đầu.
Khiến sắc mặt ông ta chợt trở nên kỳ quặc.
Hắn cau mày: “Sao các người không ai sợ người thiên mệnh hết vậy?"
Ông lão hờ hững nói: “Vì ta từng giết cả trăm tên như vậy rồi”.
Diệp Huyên thộn ra.
Ông lão tiếp tục: “Đừng nói rằng ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là người thiên mệnh chứ?"
Diệp Huyên á khẩu.
Đậu má!
Chủ nhân bút Đại đạo! Ông là đồ thần kinh!
Mắc gì tạo ra lắm người thiên mệnh vậy?
Nuôi cổ chơi à?
Ông lão gầy đét nhìn về phía đồi Phong Bạo, nhẹ giọng thì thầm: “Bạn của ngươi mạnh lắm đấy”.
Diệp Huyên gật gù: “Cũng thường thôi”.
Thế là bị ông ta liếc cho một cái.
Diệp Huyên dõi mắt nhìn, thấy đã có gần mười nghìn tia kiếp lôi kh ủng bố tụ tập phía trên Vô Biên Chủ.
Chúng nó chỉ tỏa ra uy áp thôi mà đã khiến những người khác thiếu điều không trụ nổi.
Từ đó cũng có thể mường tượng ra Vô Biên Chủ đứng ở trung tâm đang phải hứng chịu áp lực kinh khủng nhường nào.
Nhưng sắc mặt ông ta vẫn thong dong như thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.