Đệ Nhất Kiếm Thần
Đại Sơn liếc nhìn: “Hỏi ít làm nhiều đi”.
Rồi xoay người rời đi.
Để lại Lâm Chấn với vẻ mặt hoang mang. Má, chưa gì đã bị bơ sao?
Nhưng rồi ông ta trở nên phấn khích.
Bởi vì không chỉ có thể rời khỏi thế giới kia mà còn có thể tu luyện ở nơi tràn đầy linh khí như nơi này.
Đơn giản là thiên đường dành cho việc tu luyện.
Diệp Huyên không quan tâm đ ến Lâm Chấn mà mở cửa đi vào Quy Khư Chi Địa.
Ở bên trong, hắn nhìn thấy vô số bia mộ xếp thành tầng tầng lớp lớp, không thấy được điểm cuối.
Vô cùng vô tận.
Diệp Huyên nhíu mày.
Tiểu Bút nói: “Là thời không Quy Khư...”
Thời không?!
Diệp Huyên ngẩn người, đoạn đưa tay ra rồi biến sắc khi nhận thấy cánh tay mình đang biến mất từng chút một.
Quy Khư!
Cảnh tượng này khiến Diệp Huyên biến sắc, vội la lên: “Quy Khư Chi Linh!"
Một giọng nói bất ngờ vang lên: “Lui ra!"
Diệp Huyên vội vàng làm theo.
Quy Khư Chi Linh nói: “Thời không nơi này rất đặc biệt, ta không thể hoàn toàn khống chế”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nghĩa là sao?"
Quy Khư Chi Linh: “Ta là Linh của thế giới Quy Khư, không thể hoàn toàn khống chế thời không đặc biệt ở nơi này”.
Diệp Huyên: “Vậy ta phải làm sao để đối phó nó?"
Quy Khư Chi Linh im lặng một hồi lâu mới nói: “Hỏi Tiểu Bút đi”.
Tiểu Bút: “...”
Diệp Huyên đen cả mặt, thầm nghĩ bà mẹ, hai đứa bây định chơi trò cung đấu à?
Tiểu Bút: “Thời không nơi này quá đặc biệt, cậu tạm thời không có miễn dịch trước nó”.
Diệp Huyên nhàn nhạt nói: “Thì huynh nghĩ cách đi”.
Tiểu Bút trầm ngâm một chốc: “Suýt nữa ta quên mất! Cậu có đạo ấn mà! Lấy nó ra hộ thể!"
Đạo ấn?
Diệp Huyên nhíu mày rồi khởi động đạo ấn. Nó nhanh chóng hóa thành những tia sáng che chắn cho hắn.
Lần này tiến vào Quy Khư Chi Địa, thân thể hắn không còn biến mất nữa.
Diệp Huyên thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sắc mặt lại trầm xuống.
Bởi vì thứ biến mất lần này là tuổi thọ của hắn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.