Diệp Huyên nhìn cô gái hoả diễm chăm chú, không nói gì nhưng trong lòng lại cực kỳ cảnh giác, bởi hắn đã cảm nhận được sự đáng gờm của đối phương, nàng ta tuyệt đối là một người rất rất nguy hiểm.
Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên một hồi rồi cười bảo: “Người thiên mệnh”.
Diệp Huyên gật đầu: “Hợp tác đi”.
Cô gái hoả diễm chỉ cười không nói.
Diệp Huyên bình tĩnh ra lệnh: “Gật đầu hoặc lắc đầu”.
Bây giờ hắn càng lúc càng không muốn nói lời thừa thãi với những đại lão thế này.
Đặc biệt là những người muốn có lợi ích nhưng lại không muốn đóng góp.
Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên một hồi rồi hỏi: “Hợp tác thế nào?”
Diệp Huyên trả lời: “Ta đưa cô ra ngoài”.
Nàng ta hỏi: “Rồi sao?”
Diệp Huyên đáp: “Đi theo ta một trăm năm”.
Cô gái hoả diễm gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên ngẩn ra.
Cô gái hoả diễm lại nói tiếp: “Thêm một điều kiện nữa, ta có thể đánh nhau giúp ngươi, nhưng nếu gặp phải người không thể đánh lại, ta có thể lựa chọn rời đi”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ giây lát: “Được”.
Cô gái hoả diễm cười: “Hợp tác vui vẻ”.
Diệp Huyên: “Hợp tác vui vẻ”.
Cô gái hoả diễm nhảy xuống: “Vậy bây giờ chúng ta đi luôn à?”
Diệp Huyên nhìn nàng ta nói: “Vẫn còn một điều kiện nhỏ nữa, cô không được hành động thiếu suy nghĩ khi ở ngoài”.
Trực giác nói cho hắn biết đây không phải người dễ đối phó, phải ràng buộc kiềm chế nàng ta.
Cô gái hoả diễm gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên nói trong lòng: “Tiểu Bút, nếu nàng ta ra ngoài làm loạn thì có cách nào kiềm chế nàng ta không?”